Hai xe cách nhau không xa, vượt qua ổ cát là như qua Sở hà Hán giới, thẳng thắn gặp nhau.Ngay tại lúc Cruiser cách Discovery một mét, xe phanh lại tắt máy. Cách kính chắn gió, Khúc Nhất Huyền quan sát thế cục. Trước đó hai chiếc việt dã phụ trách vòng vây bây giờ đã ở hai bên Discovery, rất có tư thế lấy nhiều địch ít.Cô lấy kính râm từ hộp để đồ trên trần xe, gác lên mũi: “Tôi nhìn hung ác hơn chút nào không?”Phó Tầm nghe tiếng liếc mắt, không trả lời mà hỏi lại: “Muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?”Cắp mắt ở sau kính râm của Khúc Nhất Huyền nhìn anh nửa ngày, mỉm cười: “Nói thật.”Phó Tầm dừng một giây, nói: “Trong mắt tôi, không khác nhau.”Khúc Nhất Huyền bĩu môi một cái, dáng tươi cười dừng lại trong nháy mắt: “Ồ.”** ** **Phó Tầm xuống xe trước, Khúc Nhất Huyền theo sát phía sau.Phong cách làm việc của cô từ trước đến nay nhanh nhẹn, chưa từng ưỡn ẹo. Đã bàn xong điều kiện gì thì là điều kiện đó, ngay cả nửa câu cò kè mặc cả cũng không có.Lúc Bùi Vu Lượng mang theo Giang Doãn lên Cruiser kiểm tra, cô như người không có việc gì đứng ngay cạnh cửa xe, vừa soi gương vừa sửa sang lại kiểu tóc. Cát dưới chân cực nóng, giống dung nham sau khi núi lửa phun trào.Cô uốn gối đứng đấy, thỉnh thoảng xuyên qua kính chiếu hậu liếc một chút hai người trong xe.Ba phút sau, Bùi Vu Lượng lục soát xong xe tịch thu tất cả thiết bị truyền tin trong xe Khúc Nhất Huyền, ngay cả GPS cũng không để lại.Khúc Nhất Huyền duy trì bình thản nhìn Cruiser như vừa bị bão quét cũng không tức giận, trêu ghẹo nói: “Ông chủ Bùi làm ăn chú trọng đến thế nhưng mà cũng phải có qua có lại. Anh lấy điện thoại vệ tinh của tôi, để tôi dẫn đường cho anh, so với hạn chế tự do của tôi thì có chỗ nào khác nhau? Nếu như anh chú trọng thành ý, có phải nên cho tôi chút ngon ngọt hay không?”Bùi Vu Lượng biết cô là nhân vật hung ác, không dám phớt lờ: “Tiểu Khúc gia muốn ngon ngọt gì?”Cằm Khúc Nhất Huyền khẽ nâng, chỉ chỉ GPS: “Đồ chơi kiếm cơm của tôi đều tịch thu, tôi làm sao dẫn đường?”Bùi Vu Lượng cười lên: “Thì ra là cái này, trong xe tôi có, đợi lát nữa sẽ lấy đến cho cô.”Khúc Nhất Huyền không lập tức đáp lại, cô ngước mắt, không đổi sắc mặt đánh giá Bùi Vu Lượng: “Tôi không nói cái này.” Ánh mắt của cô hướng về Giang Doãn bên cạnh hắn: “Anh đối xử với khách của tôi tốt xấu cũng nên khách khí một chút.”Thấy Bùi Vu Lượng thờ ơ, Khúc Nhất Huyền xốc cổ áo, ra hiệu: “Dù sao người ta cũng là con gái, anh đừng động tay động chân. Tay, trước hết buông ra cho tôi.”Trên mặt Bùi Vu Lượng nhìn không ra biểu tình gì, tay lại buông ra, khách khí cười cười với Khúc Nhất Huyền: “Cô xem được chưa?”Hăng quá hoá dở. Khúc Nhất Huyền thấy tốt thì lui.Cô mỉm cười gật đầu, ánh mắt hướng về Phó Tầm, sau khi liếc mắt với anh giống như lơ đãng nhắc nhở: “Có thể xuất phát chưa?”“Chờ một lát.” Bùi Vu Lượng quay đầu, phân phó người đi mở cốp sau của Discovery: “Tôi còn chuẩn bị phần lễ mọn cho Phó tiên sinh, nhận lễ này xong, chúng ta lại bắt đầu không muộn.”Khúc Nhất Huyền nhíu mày, ghé mắt nhìn về phía cốp sau Discovery.Không bao lâu, chỉ thấy từ trên xe việt dã có hai người đi xuống, một trước một sau nâng bao tải, cổ tay ra sức, từ trong cốp sau lôi ra một bao tải hình người. Bao tải quá nặng, sau khi lôi ra khỏi cốp xe thì rơi xuống cát mịn phát ra tiếng vang trầm thấp. Khúc Nhất Huyền hơi đứng thẳng.Cô vô thức chuyển mắt nhìn Phó Tầm.Trên mặt Phó Tầm cũng không có biểu lộ gì, chỉ là sắc mặt hơi có chút khó coi, không chớp mắt nhìn chằm chằm bao tải, không nói một lời.Khúc Nhất Huyền biết Phó Tầm lâu, nhiều ít có thể biết biểu tình gì của anh đại biểu có ý tứ gì, thấy anh giống như trong lòng hiểu rõ, cho là anh hẳn đã đoán được trong bao bố là cái gì, tâm mới hơi đặt xuống, chân thật đợi ở chỗ cũ.Nhưng đợi mấy giây, thấy bao tải sau khi hạ xuống vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh trên mặt cô dần dần có chút duy trì không nổi, đang muốn mở miệng, Phó Tầm giống như phát hiện ý đồ của cô, mở miệng trước một bước nói: “Nếu là lễ mọn để ứng phó tôi, nhấc lên xe đi.”Bùi Vu Lượng thích nhất là nhìn người thất thố, sau khi đạt được mục đích nhếch miệng cười một tiếng, điềm nhiên nói: “Khó mà làm được, người vẫn sống, vậy thì phải để dưới mí mắt, tôi mới có thể an tâm.”Dứt lời, hắn kêu hai người nhấc bao tải vào cốp sau Cruiser, lúc này mới vỗ vỗ ống tay áo, mây trôi nước chảy nói: “Mọi việc đã làm xong, tiểu Khúc gia, dẫn đường đi.”Khúc Nhất Huyền không lên tiếng.Cô đứng tại chỗ, dựa ở cửa xe nửa ngày, híp mắt nói: “Từ Minh Sa đi Tây Tạng, lộ trình không gần, ít thì hơn mười ngày, nhiều thì hơn nửa tháng. Người bí thở trong túi ngạt chết, tính cho anh?”Giọng cô lười biếng, ngữ khí lại lạnh lùng, rất có vài phần châm chọc, hàm ý nửa bước không nhường.Bùi Vu Lượng thờ ơ cười cười, nói: “Buổi tối sẽ để cho hắn thông khí, tiểu Khúc gia yên tâm.”Có lẽ là sợ cô không phục, trên đường dễ dàng nháo ra chuyện, hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Tôi đã giao hẹn với Phó tiên sinh cẩn thận, chuyến này chỉ đi đường, không nháo đến mạng người.”“Phần lớn là không phải, nhưng nếu gây bất lợi cho tôi, tôi cũng không nắm chắc.”** ** **Trước khi lên đường, Khúc Nhất Huyền tìm một cơ hội gặp Phó Tầm. Cô còn chưa mở miệng, Phó Tầm đã đoán được động cơ cô tìm tới: “Trong bao là Quyền Khiếu.”Khúc Nhất Huyền run lên mấy giây, hỏi: “Anh thấy được?”“Không cần nhìn.” Phó Tầm kiểm tra lốp xe xong, nâng mắt đối mặt với cô: “Có thể cùng kết thù với cả tôi và Bùi Vu Lượng, cũng chỉ có hắn.”Đúng vậy.Khúc Nhất Huyền quay đầu, mắt nhìn hai chiếc việt dã đang chờ xuất phát: “Hai chúng ta đối đầu với bốn người, còn muốn cứu một con tin, cái phần thắng này sao càng nhìn càng nhỏ thế?”“Bốn người?” Phó Tầm nắm chặt ốc vít, cờ lê chống đỡ thân xe, nhạt giọng hỏi: “Đâu chỉ bốn người?”Ngoại trừ Bùi Vu Lượng, trên hai chiếc việt dã khác, một xe một người, hai xe hai người, không phải bốn người sao? Khúc Nhất Huyền im lặng, nghĩ là anh tính cả Quyền Khiếu, có chút không hiểu: “Quyền Khiếu từng thấy thủ đoạn của Bùi Vu Lượng, cũng từng bị chỉnh rồi, còn có thể đứng một đường với Bùi Vu Lượng sao?”Phó Tầm nhẹ trào phúng một tiếng, không nói chuyện. Anh khinh thường nói xấu sau lưng, tự suy đoán người khác, Khúc Nhất Huyền thì không kiêng kỵ, cô tóm lại mọi chuyện gật gật đầu, đồng ý nói: “Cũng thế, đều là tiểu nhân, phản bội hợp tác đều là chuyện thường.”Phó Tầm cong môi: “Tôi nói bọn chúng đều là tiểu nhân?”“Không nói.” Khúc Nhất Huyền lắc đầu: “Nhưng không trở ngại tôi nghe thấy được.”** ** **Sau khi lên