Gió bên ngoài lều vải lớn chợt nổi lên, bão cát đâm đến khiến đèn treo tường bằng kim loại trong lều đinh đương rung động.Một lát sau, ánh đèn chớp mắt tối sầm xuống.Tiếng xào bài duy nhất trong lều dừng đột ngột, Thượng Phong nâng mắt nhìn đèn chiếu sáng treo trên đỉnh đầu một cái, nhỏ giọng thầm thì: “Đêm nay bão cát rất lớn.”Lúc dứt lời cúi đầu, khóe mắt liếc đến Khúc Nhất Huyền.Vị trí của Khúc Nhất Huyền ở đầu gió lều vải, có gió từ khe hở rèm vải xuyên thấu vào, cuốn lên tóc mái trên trán cô. Mặt mày cô âm trầm, đáy mắt hình như có u quang, vừa thâm vừa trầm.Thượng Phong sợ run cả người, cúi đầu xuống, không nói tiếng nào chuyên tâm tẩy bài.Sau một lúc lâu, Khúc Nhất Huyền giống như rốt cục tiêu hóa ngữ điệu câu nói khiêu khích của Bùi Vu Lượng kia. Mười ngón tay cô giao nhau, chân dài hơi duỗi, trước kia còn mang biểu tình khách sáo lập tức hoàn toàn rút lui.Đuôi lông mày cô chau lên, ba phần cười kẹp thêm mấy phần nhẹ trào phúng, nói: “Ông chủ Bùi thiện tâm chu đáo, tôi nên học tập một chút. Tôi thay Quyền Khiếu hỏi một chút đi, Thẩm Chi Chi chết trong tay ông chủ Bùi như thế nào?”Soạt một tiếng.Lá bài trong tay Thượng Phong đổ hết ra ngoài.Bùi Vu Lượng không đổi sắc mặt dò xét anh ta một chút, biểu tình hình như có chán ghét, nhưng thật ra cũng nổi giận đến Thượng Phong vừa đụng vào họng súng, chỉ là điểm nghiền ngẫm trên mặt kia, càng phát ra nồng đậm.Một lát sau, Thượng Phong chia bài.Bùi Vu Lượng là người thắng, vòng thứ hai chia bài trình tự theo vòng thứ nhất, ưu tiên chia bài cho địa chủ trước.Ván này, rất có ý chí chính thức chiến đấu chém giết lạnh thấu xương.Tất cả mọi người nín thở tập trung, cũng không dám thở mạnh, hết sức chăm chú nhìn xem ba người lấy bài, chỉnh bài, bài binh bố trận.Khúc Nhất Huyền cố ý muốn bắt lấy cục diện ván này để giành thắng lợi, từ sau khi mở bài liền triển khai toàn bộ khí tràng, đuổi sát Bùi Vu Lượng ép bài.Năm phút sau.Khúc Nhất Huyền ném lá bài cuối cùng xuống, cong ngón tay lại khẽ chọc mặt bàn, ra hiệu mình phòng thủ thành công.Bùi Vu Lượng nắm vuốt lá bài cuối cùng, say khi sắc mặt thay đổi mấy lần, buông tay ném bài đi, nâng mắt nhìn về phía Khúc Nhất Huyền: “Thẩm Chi Chi bị Quyền Khiếu giấu ở quê, tôi thừa dịp lúc ban đêm trói cô ta lại, dẫn tới khu cổ mộ Đô Lan, ở trong một gian mộ trống không, chôn sống.”Ngữ khí của hắn tỉnh táo, ánh mắt lành lành, giống như là đang nói một chuyện không có quan hệ gì với hắn mây trôi nước chảy, không có bất kỳ cảm giác tội ác hay bứt rứt nào.Khúc Nhất Huyền vẻn vẹn cùng hắn nhìn nhau mấy giây, cánh tay giống như lên nốt sởi, có chút phát lạnh, tóc gáy dựng đứng.Cô mím môi, mượn cúi đầu thu bài tránh phải đối mặt với Bùi Vu Lượng, quay đầu nói với Thượng Phong: “Xào bài, mở ván mới.”Phó Tầm tựa như vô tình ngẩng đầu nhìn Bùi Vu Lượng một chút, chỉ một chút ánh mắt dời đi, ngược lại nắm lấy tay Khúc Nhất Huyền.Lòng bàn tay của anh ấm áp, lúc thưởng thức ngón tay của cô, từ gốc ngón tay từng tấc từng tấc phủ đến đầu ngón tay, lúc đụng phải đốt ngón tay còn hơi dừng lại một cái chớp mắt, lúc nhẹ lúc nặng khẽ bóp một chút.Khúc Nhất Huyền mới đầu cho là anh muốn đánh ám hiệu, tập trung lưu ý nửa ngày, từ cách nhào nặn ngón tay không có kết cấu gì của anh suy đoán ra — là cô suy nghĩ nhiều.Cô cuộn ngón tay, đầu ngón tay hơi có vẻ bất mãn nhẹ cào một chút trong lòng bàn tay anh.Động tác của Phó Tầm dừng lại, nâng mắt nhìn cô: “Sao vậy?”Ngữ khí cùng ánh mắt của anh tự nhiên như thế, khiến đáy lòng Khúc Nhất Huyền tê rần, có chút mất tự nhiên dời mắt: “Anh nói làm sao vậy?”Phó Tầm cong cong khóe môi: “Không phải bị dọa?”Nhiều lắm là lạnh người mà thôi, nào có bị hù dọa như thể người chưa từng trải.Bất quá, ngay trước mặt Bùi Vu Lượng, Khúc Nhất Huyền đương nhiên sẽ không ném mặt mũi Phó Tầm.Cô rút tay về, gẩy gẩy tóc mai, vén sợi tóc rơi xuống ra sau tai. Cô không thể giả bộ nổi ngữ khí cùng thần thái của nữ sinh kiểu vừa nũng nịu vừa giận dỗi, dứt khoát lười diễn trò, chân dài dưới bàn xẹt qua khẽ đá anh một cước, giận dữ: “Ngậm miệng.”Quả nhiên Phó Tầm không nói nữa.Anh nâng tay, lòng bàn tay vuốt nhẹ môi dưới miệng, khóe môi hơi câu ra mấy phần đường cong, khẽ cười nhìn cô.Bề ngoài Phó Tầm khá tốt, ngũ quan góc cạnh rõ ràng. Lúc mím môi không nói, tự nhiên sẽ cho người ta một loại cảm giác khoảng cách khó mà tới gần. Cộng thêm anh đã có liên hệ lâu dài với các đại lão nghiên cứu học thuật của giới khảo cổ, trời sinh có loại khí tức làm người ta khó mà với tới.Nhưng giờ phút này, mặt mày anh phiếm cười, tự nhiên toát ra cảm giác vui vẻ, nhu hóa ngũ quan anh, lại lộ ra mấy phần nho nhã, ôn hòa rất ít có thể nhìn thấy trên người anh.Bùi Vu Lượng mặt không đổi sắc thu tầm mắt lại, từ trong hộp thuốc lá rút một điếu thuốc, cắn bên miệng.Lúc bật lửa cọ sát tóe ra tia lửa, hắn bọc ngọn lửa, giống như lơ đãng hỏi: “Tôi biết Phó tiên sinh lâu như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy Phó tiên sinh yêu đương. Cũng không biết Phó tiên sinh cùng tiểu Khúc gia kết duyên như thế nào?”Khúc Nhất Huyền không động vào thuốc đã lâu, khẽ ngửi đến mùi thuốc, yết hầu cũng có chút ngứa.Cô quay đầu mắt nhìn Phó Tầm, khuỷu tay chống trên bàn, cười như không cười nói: “Ông chủ Bùi đoán chừng sớm đã tra xét tôi hết cả, hiện tại giả vờ không biết có phải hay không quá làm bộ làm tịch?”Cô cong ngón tay, khẽ gõ mặt bàn: “Có thể mượn một điếu thuốc không? Không hút.”Nửa câu nói sau là Khúc Nhất Huyền nói cho Phó Tầm nghe.Phó Tầm còn chưa có biểu thị gì, Bùi Vu Lượng đã nở nụ cười trước: “Tiểu Khúc gia không phải không ba số không hút?”“Anh nghe ai nói?” Khúc Nhất Huyền tiếp được hộp thuốc lá hắn đẩy qua trên mặt bàn, rút ra một điếu cắn ở giữa răng, nhẹ lườm Bùi Vu Lượng một cái, nói: “Tôi nếu giống ông chủ Bùi mua được Trung Hoa, Nam Kinh, còn hút ba số?”Dứt lời, cô cắn thuốc, nghiêng đầu dùng mắt ám hiệu Phó Tầm: “Hiện tại đến ba số cũng không cho hút.”Bùi Vu Lượng cười một tiếng. hắn giơ tay ngăn chặn bộ bài Thượng Phong vừa xào xong, tiện tay quăng qua một bên: “Chuyện ba số này, tôi đã nghe nói qua một phiên bản khác.”Khúc Nhất Huyền híp mắt, cảm thấy hứng thú hỏi: “Phiên bản gì?”“Lúc Bành Thâm mới vừa ở tây bắc ra được chút tiếng tăm, hút cũng là ba số. Đội trưởng Khúc là hắn một tay mang ra, đến thuốc cũng hút cùng một loại.” Bùi Vu Lượng gõ gõ tàn thuốc, cười như không cười nói: “Hôm nay tiểu Khúc gia bản nhân ngồi ở chỗ này, tôi ngược lại thật ra muốn hỏi một chút, phiên bản này có thật hay không?”“Đội trưởng Bành trước kia hút ba số, nhưng anh ta hút khá kín đáo, chỉ chính mình hút, chưa từng mời thuốc.” Việc này cô lấy ra giễu cợt Bành Thâm rất nhiều năm, “Lần đầu tiên anh ta đưa cho tôi hộp ba số, tôi hút một điếu liền nghiện.”Bùi Vu Lượng hiển nhiên biết điểm mờ ám ấy, tuyệt không kinh ngạc: “Bành Thâm năm đó chính thức thành lập đội xe, là vào bốn năm trước lúc bạn của cô vừa mất tích phải không?”Giọng của hắn bỗng nhiên đè thấp: “Tôi so với cô biết hắn sớm rất nhiều, vẫn là do Phó tiên sinh giới thiệu.” Nửa câu sau ngữ khí thần thần bí bí, mang theo mấy phần không có hảo ý cùng châm ngòi ly gián, Bùi Vu Lượng nói xong, chính mình nở nụ cười trước.Khúc Nhất Huyền có chút ngoài ý muốn.Cô quay đầu, nhìn về phía Phó Tầm, mơ hồ có tia không vui: “Anh không nói với tôi.”Phó Tầm không nói tiếp, mười ngón tay anh nhẹ chụp, trực tiếp hỏi Bùi Vu Lượng: “Chuyện khi nào?”Bùi Vu Lượng nhớ lại một lát, nói: “Thời điểm tôi còn đi theo Thiết gia, Thiết gia cùng ông nhà anh có chút qua lại làm ăn, giao tình cùng Phó gia cũng không tệ. Tôi đi theo Thiết gia, cũng giúp anh làm một số chuyện, đều là một ít chuyện nhỏ, Phó tiên sinh không nhớ rõ cũng là bình thường.”“Lần leo núi kia?” Phó Tầm mơ hồ có tia ấn tượng.“Phó tiên sinh còn có thể nhớ tới?” Bùi Vu Lượng phun ra hơi thuốc cuối cùng, ép tắt tàn thuốc: “Năm đó trong tay Thiết gia thu được hàng nhái, muốn mượn tay Phó tiên sinh xử lý, cho nên đủ kiểu nịnh nọt lấy lòng. Tuổi tác của tôi cùng Phó tiên sinh xấp xỉ, Thiết gia thấy tôi biết làm việc, lại có thể nói mấy câu cùng Phó tiên sinh, nên để tôi thường lui tới Phó gia.”“Phó tiên sinh trèo lên đỉnh Everest trở lại Nam Giang, là tôi đi đón máy bay. Bành Thâm đi thủ đô trung chuyển ở Nam Giang, máy móc máy bay trục trặc đến trễ, là tôi tiếp đãi.”Bùi Vu Lượng tinh thông tính toán, vui với kết giao.Nếu không có nguyên nhân lần này kết bạn với Bành Thâm, cũng không có gì ngoài hảo ý.Nhưng Phó Tầm có nghi hoặc hỏi: “Cho nên xong việc ngọc bội Câu Vân, anh đến tây bắc, có nguyên nhân ở Bành Thâm?”Bùi Vu Lượng đợi đến Phó Tầm hỏi câu này, nghe vậy, cười quái dị một tiếng, chấp nhận.Hàm nghĩa của cái này, không khác gì là nói cho Phó Tầm — anh bị Bành Thâm phản bội.Nhưng mà cảm xúc khó xử, phẫn nộ trong ý tưởng đều chưa từng xuất hiện trên mặt Phó Tầm, anh tản mạn dựa về sau, ngữ khí bình thản nói: “Tôi cùng Bành Thâm vẻn vẹn chỉ có quan hệ đầu tư đội cứu viện, chuyện ngọc bội Câu Vân, anh ta không biết rõ tình hình.”Bùi Vu Lượng nhìn chăm chú anh nửa ngày, lắc đầu bật cười, nhưng cũng không tiếp tục nói nữa.Phó Tầm là người thông minh, hắn lúc ấy như chó nhà có tang vội vàng tìm nơi nương tựa ở chỗ Bành Thâm, coi như lúc ấy Bành Thâm không biết rõ tình hình, thì dù sao sau đó cũng nên biết.Hắn có thể cân nhắc đến, Phó Tầm như thế nào lại không biết?Chỉ là anh cảm thấy không quan trọng, Bành Thâm là biết chuyện không báo cũng tốt, là cố ý giấu diếm cũng được, anh đều không thèm để ý.Đội cứu viện không có chỗ nào xảy ra sơ suất, quan hệ hợp tác của anh và Bành Thâm sẽ không kết thúc.Đầu ngón tay Khúc Nhất Huyền cầm điếu thuốc thưởng thức