Khúc Nhất Huyền yên tĩnh.
Cảm thấy.
.
.
Là đạo lý này.
Trong cả đội xe, người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn không phải là Phó Tầm sao?Cô đã quen bất cứ chuyện gì cũng tự mình giải quyết, vừa đấm vừa xoa cũng tốt, thủ đoạn giang hồ cũng được, mới đầu là không ai giúp cô, về sau là người có thể giúp cô còn không bằng chính cô.
Cô từ từ, cũng liền thói quen.
Đây là lần đầu tiên, có người nói với cô “Không có chuyện tôi không giải quyết được”.
Cô cắn môi, có chút muốn cười, lại khắc chế, chỉ cong cong môi: “Được, tôi không vội.
”Biểu tình này của cô rơi vào trong mắt Phó Tầm, khó được khiến hàn ý trong mắt anh tan ra.
Anh ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ, trong mắt hình như có tầng tầng đè nặng, hiện lên cảm giác áp bách che trời lấp đất.
Trong khoảnh khắc, bầu không khí thay đổi.
Có một cái chớp mắt, Khúc Nhất Huyền giống như chạm đến giao giới giữa trắng và đen ngưng tụ trên người Phó Tầm.
Trong đầu cô lướt qua dáng vẻ thân sĩ của anh đứng bên cạnh bục giảng tập trung lắng nghe, lại nhìn người trước mắt, ánh mắt Phó Tầm hắc trầm giống như là của Diêm vương, tiếng lòng khẽ run lên, hình như có cục đá rơi xuống, dẫn tới huyền âm rung động không ngừng.
Thật lâu sau, Bùi Vu Lượng thỏa hiệp.
Hai con ngươi hắn hơi hợp lại, ra hiệu lão Tổng gọi Bản Thốn lại.
Có lẽ là đau lòng vật tư theo xe việt dã cùng lưu lại trong sông, hắn chuyển mắt nhìn về phía một chiếc xe việt dã khác bên bờ sông hơn phân nửa là nước bùn, mới từ trong nước ướt đẫm bò ra, nhanh chân lên xe rời đi.
** ** **Sau khi Bản Thốn lên bờ, bờ môi cóng đến phát xanh, toàn thân giống kẻ ngốc run rẩy không ngừng.
Anh ta cảm kích nhìn về phía Khúc Nhất Huyền, khóe môi động động mấy cái, giống như muốn nói gì.
Khúc Nhất Huyền nhất không có kiên nhẫn nghe cái này, phất phất tay, ra hiệu anh ta nhanh đi tìm Thượng Phong: “Anh bây giờ cũng đừng tới chỗ lão Tổng kia tìm rủi ro, nhanh đi thay quần áo khác.
”Dứt lời, cô giống như nhớ tới cái gì, quay người nhìn về phía Giang Doãn đứng ở sau xe, dựa vào Cruiser xoa bắp chân đầy nước bùn.
Lúc qua sông cô ta hẳn đã ngã một phát, từ ngực trở xuống toàn bộ ướt đẫm, đầu gối cùng mắt cá chân tất cả đều là nước bùn dày đặc.
Bùi Vu Lượng này lại đang đau lòng vật tư ngâm nước, sợ là không có tâm tình quan tâm đến cô ta; lão Tổng là kẻ mặc kệ mọi sự, trông cậy vào hắn có thể chăm sóc đến con tin Giang Doãn này, quả thực là kẻ ngốc nằm mơ; Thượng Phong lại muốn giúp Bản Thốn, không dứt ra được… Trước mắt có thể có lòng từ bi chăm sóc Giang Doãn, cũng chỉ có cô.
Khúc Nhất Huyền thở dài: Cô kiếp trước nhất định là thiếu tên mắc dịch Giang Doãn này tám trăm vạn không trả đã đầu thai!Cô vẫy tay, kéo ra cửa xe chỗ ngồi phía sau Cruiser ra hiệu Giang Doãn lên xe: “Lên xe thay quần áo.
”Giang Doãn không lên tiếng, cô ta mím môi nhìn Khúc Nhất Huyền nửa ngày, không nói tiếng nào lên chỗ ngồi phía sau.
Vừa qua khỏi chỗ nguy hiểm, cả đoàn xe người ngã ngựa đổ vội vàng giải quyết tốt hậu quả.
Giang Doãn nắm chặt váy ẩm ướt, nhìn Khúc Nhất Huyền đang vặn mi tìm kiếm, thấp giọng nói: “Tôi cố ý ngã một cái ở trong sông.
”Thanh âm này ôn hòa thanh thuận, nghe mềm mại lại vô hại.
Khúc Nhất Huyền phản ứng một hồi mới phát hiện người nói chuyện là Khương Doãn.
Động tác trên tay cô dừng lại, đánh giá cô ta nửa ngày, cười: “Tìm cho cô bộ quần áo thôi mà đã cảm động rồi?” Cô cúi đầu, tiếp tục tìm quần áo để Khương Doãn có thể thay nhanh.
Giang Doãn lắc đầu: “Đêm đó ở Đại Sài Đán, sau khi chị và Phó tiên sinh bị người của lão Tổng bức rời khỏi khách sạn.
Viên Dã lập tức mang tôi đổi khách sạn, tôi lúc ấy trốn ở bên ngoài phòng Viên Dã muốn nghe trộm anh ấy gọi điện thoại, Bùi Vu Lượng là lúc ấy tới tìm tôi.
”“Hắn nói với tôi, hắn biết tôi đang điều tra vụ án chị tôi mất tích, hắn từng làm việc cho Bành Thâm, cho nên biết chút ít nội tình.
” Giang Doãn thấy tốc độ tay Khúc Nhất Huyền chậm lại, biết cô đang nghiêm túc nghe, cực nhanh liếc mắt ngoài cửa sổ xe, tăng tốc độ nói: “Tôi lúc đầu đích thật là không có ý tốt, tôi muốn bắt chước Hồng tiền bối nằm vùng nhà máy đen đến nằm vùng trong đội xe, ý đồ tìm ra chứng cứ vi phạm quy định của đội xe các người.
Cho nên bắt đầu từ nửa năm trước, tôi đã lên kế hoạch lần du lịch tây bắc này.
”“Đội xe?” mi tâm Khúc Nhất Huyền nhăn lại, nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta: “Cô không phải đến tìm đầu mối mất tích của Giang Nguyên?”“Tôi không có ngây thơ như vậy.
” Cô ta che miệng ho nhẹ hai tiếng, có lẽ là có chút lạnh, hai tay cô ta vòng lấy vai, thanh âm run run nói: “Chị tôi đã mất tích bốn năm, một người Nam Giang không biết gì như tôi muốn tìm manh mối chị tôi mất tích ở tây bắc, khó như lên trời.
Tôi chỉ là muốn gặp chị một lần, muốn đào chút tài liệu có thể phá đổ đội xe, về phần có thể tìm thấy manh mối hay không…”Mắt cô ta nhìn Khúc Nhất Huyền, bị tức giận mấp máy môi: “Coi như những cái này đều không thể thực hiện, tôi cũng đã nghĩ tốt, đến cuối cùng trước khi đi, nói cho chị tôi là em gái Giang Nguyên.
Nhưng mà… Những cái này đều chỉ là ý nghĩ ban đầu của tôi.
”Ngoài cửa sổ xe đêm tối mênh mông, giống như vực sâu bên vách núi vô biên vô tận.
Cô ta quay đầu, nhìn dưới đèn xe Cruiser nước sông cuồn cuộn chảy xiết, có chút mệt mỏi gối lên cánh tay: “Trước khi đến, tôi đích xác hoài nghi việc chị tôi mất tích có ẩn tình khác.
Nhưng sau khi thấy chị, những cái hận cắn răng cùng chán ghét kia cũng mất đi, trực giác nói cho tôi chị không phải người tiếp tay việc chị tôi mất tích.
”Khúc Nhất Huyền đưa quần áo cho cô: “Vậy cô còn đi cùng Bùi Vu Lượng?” Cô lúc trước cùng Phó Tầm phỏng đoán, Giang Doãn sẽ nghe lời thuận theo phối hợp với Bùi Vu Lượng mất tích tại núi Minh Sa, mục đích lớn nhất hẳn là trao đổi tin tức.
Nếu như không phải tin tức về Giang Nguyên, Khúc Nhất Huyền không tin còn có tin tức gì khác có lực hấp dẫn lớn như thế để cho Giang Doãn cam nguyện đi làm con tin trong tay Bùi Vu Lượng.
“Hắn nói hắn theo dõi chị đã lâu, mấy năm này chị vẫn luôn điều tra manh mối mất tích của chị tôi, nhưng chậm chạp không có đầu mối.
” Giang Doãn tiếp nhận quần áo, mở ra, vuốt lên: “Bùi Vu Lượng nói, đó là bởi vì chị tìm nhầm phương hướng.
”“Hắn hẹn tôi ngày đó gặp mặt ở núi Minh Sa, sẽ đi được xa hơn một chút, chỉ cần tôi có thể dẫn chị tiến vào sa mạc, hắn sẽ nói cho tôi nguyên nhân.
Nếu như tôi không nguyện ý hoặc là báo cảnh sát, mật báo với chị, hắn nhất định sẽ tới Nam Giang thắp nén hương cho chị tôi, cũng nhất định sẽ tới tìm tôi tính sổ.
”Cô ta cởi quần áo ướt, bởi vì lạnh, vai hơi co lại, cuộn tròn người, thanh âm nhỏ mà run rẩy: “Tôi cảm thấy cái này chưa hẳn không phải biện pháp, biết đâu trong tay hắn thật sự có manh mối mất tích của chị tôi, cho nên tôi liền đi cùng hắn.
”Khúc Nhất Huyền nhịn xuống xúc động mà chửi thề, hít vào một hơi thật sâu: “Hắn uy hiếp cô?”Cô dừng lại, lại hít sâu, lấy hơi, ngữ khí tận lực bình thản nói: “Vậy hắn về sau nói với cô cái gì?”Giang Doãn lắc đầu: “Hắn nói cho tôi biết, cũng giống như chị nghe được ở trong lều lớn cùng ngày đó.
Hắn nói Bành Thâm là u ác tính bên trong đội cứu viện, là tiểu nhân mang mặt nạ.
”Cô ta hợp góc áo lại, đổi quần: “Tôi biết chị sẽ không ngồi chờ chết, thật sự đưa hắn ra ngoài biên giới.
Cho nên mấy ngày nay, tôi toàn làm bộ ngủ, vụng trộm nghe bọn hắn nói chuyện.
Bọn hắn đề phòng tôi, xưa nay không nói chuyện quan trọng, cho nên tôi cố ý biểu hiện địch ý với chị…”Cô ta hít sâu một hơi, lúc lại mở miệng trong giọng nói rốt cục có chút ấm áp: