Cố Yếm đi tới, bước chân dừng lại trước cửa xe.Anh ta đè nhẹ vành nón, nới lỏng mũ cảnh sát, ánh mắt dò xét không che không cản trực tiếp xuyên qua cửa sổ xe rộng mở của Khúc Nhất Huyền nhìn vào bên trong.
Lúc ánh mắt chạm đến Phó Tầm ngồi ở ghế phụ xe, ánh mắt Cố Yếm hơi ngưng lại nhưng nhanh chóng lướt qua, cực kỳ tự nhiên nhìn Thượng Phong ngồi ở ghế sau.Anh ta chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi thu tầm mắt lại, theo thông lệ mời Khúc Nhất Huyền xuất trình giấy đăng kí xe và bằng lái.Khúc Nhất Huyền vô thức muốn lấy thẻ đặt ở trong áo jacket, tay vừa rời tay lái, chỉ nháy mắt trong đầu sáng lên, cơ hồ là ngắn ngủi trong mấy giây cô đã đạt thành ăn ý nào đó với Cố Yếm.Cô ung dung đặt tay lên cửa sổ, quay người hỏi Thượng Phong ngồi ở phía sau: “Giấy đăng kí lái xe đâu?”Thượng Phong giống như là vừa lấy lại tinh thần, môi cậu ta trắng bệch, dùng sức mấp máy mới có chút huyết sắc: “Ở ở ở phía trước… Phía trước phụ xe.”Cậu ta nhéo chóp mũi đang toát mồ hôi lạnh, cà lăm mà nói: “Hộp, hộp để đồ.
.
.
phía trước phụ, phụ xe.”Khúc Nhất Huyền làm theo chỉ thị của cậu ta, nghiêng người đi lật.
“Bên trong, có một túi nhựa bịt kín… Trong suốt, đúng, chính là nó.”Trong một đống đồ linh tinh bừa bộn, Khúc Nhất Huyền lật ra cái túi trong suốt nhăn nhăn nhúm nhúm được bao kín.Cô mở túi lấy giấy đăng kí đưa tới.
Cố Yếm lật ra nhìn, lúc mở miệng, ngữ khí tỉnh táo lạnh nhạt: “Ba người là đi làm gì đấy?”Khúc Nhất Huyền trả lời: “Du lịch, tự lái xe đi du lịch.”“Du lịch?” Cố Yếm cười khẽ một tiếng, lại hỏi: “Đi từ đâu đến?”“Tây Ninh.”Cố Yếm khép giấy đăng kí lái xe lại, ngữ khí trở nên nặng nề: “Bằng lái đâu?”Khúc Nhất Huyền: “.
.
.”Cô giả vờ cười khan hai tiếng, nói: “Không mang.”Cố Yếm nhíu mày, lại hỏi: “Chứng minh nhân dân đâu?”Khúc Nhất Huyền mặt không đỏ thở không gấp nói dối: “Để cùng giấy lái xe đó.
.
.” Cô đưa tay chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau Thượng Phong: “Chúng tôi đi du lịch, xe là của người bạn ngồi sau kia, dùng giấy phép lái xe của cậu ta được không?”Cố Yếm nhăn mày, hình như hơi phiền: “Cô lái xe, lại đưa giấy lái xe của cậu ta cho tôi?”Khúc Nhất Huyền bị kháy cũng không giận, lúc đang tìm từ lại nghe Cố Yếm hỏi: “Vị ngồi phía sau bị sao vậy?” Anh ta hơi nghiêng người, liếc mắt nhìn Thượng Phong ngồi ở phía sau, mi tâm nhíu lại, có mấy phần dò xét nói: “Cậu xuống xe để kiểm tra đi.”Sắc mặt Thượng Phong vốn đã trắng bệch nay càng trắng hơn.Khúc Nhất Huyền sợ diễn quá hóa dở, vội nói: “Người bạn này của tôi thân thể khó chịu, có chút phản ứng cao nguyên.
Chúng tôi đi doanh địa xa xôi, tất cả đều là khu không người.
Ngoại trừ chiếc xe này còn có một xe bảo hộ đang chỉnh đốn tại chỗ.
Tôi cùng bạn tôi dẫn cậu ta đến phòng khám bệnh Ngũ Đạo Lương truyền nước, làm dịu phản ứng cao nguyên.”Cố Yếm mím môi, cặp mắt ở dưới vành nón kia yên lặng nhìn cô mấy giây: “Vậy thì đừng chậm trễ thời gian,” Anh ta nắm vuốt tờ đăng kí lái xe kia, trước khi quay người để lại một câu: “Xuống xe theo tôi xử lý chút tình huống trừ điểm.” (Mấy chương trước có nhắc đến việc vi phạm giao thông sẽ bị trừ điểm)Khúc Nhất Huyền ngượng ngùng cười hai tiếng, mắt thấy Cố Yếm đi xa.
Quay người, ánh mắt hung ác trừng Thượng Phong ngồi ghế sau lòng vẫn còn sợ hãi, ép giọng trách mắng: “Thành thật một chút, không thì đến Thiên vương lão tử cũng không cứu được cậu.”Dứt lời, cũng không đợi Thượng Phong đáp lại.
Cô liếc mắt trao đổi ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau với Phó Tầm, xách túi tiền lẻ xuống xe.** ** **Cố Yếm một đường vượt qua chướng ngại vật trên đường đi đến trước xe cảnh sát giao thông mới dừng lại, thấy Khúc Nhất Huyền cũng đến anh ta lấy thiết bị dò số trên giấy đăng kí lái xe của Thượng Phong.
Lúc anh ta không mở miệng, Khúc Nhất Huyền cũng yên tĩnh đứng thẳng, không dám lên tiếng.Lúc trước khi cô lâm thời quyết định kế hoạch này, Cố Yếm duy trì thái độ phản đối, anh ta cảm thấy kế hoạch này ẩu tả, mạo hiểm, có sự không chắc chắn và tính nguy hiểm cực cao.
Nhưng lúc ấy thời gian có hạn, lực lượng có thể chi viện đến chậm, cũng chưa kịp lại tham khảo ý kiến đã phải vội vàng định kế hoạch.Cô còn đang xuất thần, Cố Yếm không ngẩng đầu, thấp giọng hỏi: “Số căn cước.”Khúc Nhất Huyền khẽ giật mình, buồn bực nói: “Anh làm thật à?”Động tác trên tay Cố Yếm dừng lại, nâng mắt nhìn cô.Lúc anh ta im lặng trầm mặc nhìn chăm chú luôn khiến Khúc Nhất Huyền có cảm giác không rét mà run, cô xoa xoa đôi bàn tay, lúc ánh mắt rơi xuống chiếc xe cảnh sát giao thông ở bên trái, thuận miệng giật một câu: “Xe của anh còn rất đầy đủ.”Cố Yếm cất thiết bị trên tay, nhìn cô một cái, mặt không chút thay đổi nói: “Lúc đó cô chỉ cho tôi một kế hoạch đại khái và tọa độ làm nhiệm vụ, nói mất liên lạc là mất liên lạc.
Tôi có thể làm sao?”“Chuyện Giang Doãn mất tích ở núi Minh Sa đều được cảnh khu Đôn Hoàng và cục công an cực coi trọng.
Kết quả chưa kịp triển khai, vừa có chút manh mối có tính đội phá, ngay tiếp theo lại mất tích hai người, đồng thời thành vụ án bắt cóc.”Khúc Nhất Huyền tự biết đuối lý, không rên một tiếng nghe anh ta giáo huấn.“Vì phối hợp hành động của cô, bên này tôi báo cáo lên lãnh đạo cục cảnh sát, điều động hơn phân nửa lực lượng cảnh sát, bố trí cạm bẫy dọc đường đi.
Mỗi thành thị tiếp tế đều an bài tối thiểu một cảnh sát quen biết cô, hai mươi bốn giờ phòng thủ, tùy thời nắm giữ động tĩnh của cô.”Anh ta cúi người, cầm bao thuốc trong xe, ngón tay vừa chạm vào hộp thuốc lá, nhớ tới thân phận bây giờ là cảnh sát giao thông, còn đang trong phiên trực, lại buông tay ném hộp thuốc lá trở về, tay không đóng cửa xe.“Ở cứ điểm quân sự đã sắp xếp một bộ phận lực lượng cảnh sát, không nhiều, chỉ có mấy người, tất cả đều là người trong đội của tôi.” Anh ta híp mắt, thấp giọng nói: “Đều quen biết cô, cũng thuận tiện phối hợp.”Khúc Nhất Huyền ‘ừ’ một tiếng, không yên lòng cười cười: “Tôi cũng là bất đắc dĩ, lúc ấy tình huống kia, tôi không đi được.
.
.
Cũng không thể mặc kệ Giang Doãn đúng không? Những người của Bùi Vu Lượng kia đều là kẻ liều mạng, Giang Doãn rơi vào trong tay bọn họ.
.
.” Cô dừng lại, chợt nhớ đến một chuyện, “Người nhà Giang Doãn đâu? Đều sắp xếp cẩn thận rồi?”“Ở Đôn Hoàng.” Cố Yếm giật giật khóe môi, nói: “Bên này không cần cô quan tâm.”Khúc Nhất Huyền đoán ý tứ của anh ta, hẳn là người nhà Giang Doãn bên kia không dễ trấn an lắm.
Ngẫm lại cũng đúng, hai cô gái trong nhà liên tiếp dính dáng tới cô, không phải mất tích thì là bị bắt cóc, ai chịu nổi.
.
.Cô gật gật đầu, thức thời không hỏi tới, ngược lại đổi chủ đề: “Ở cứ điểm quân sự anh nhìn thấy chiếc xe tôi nói đến chưa?”“Nhìn thấy.” Cố Yếm biểu lộ có chút lạnh lẽo, giống như không muốn nói về chuyện này: “Vì không muốn đánh rắn động cỏ, ngoại trừ để người trong đội thu thập chứng cứ trước thì không có sắp xếp khác.”Khúc Nhất Huyền khẽ vuốt cằm, không đáp lời.Qua mấy giây.Cố Yếm hỏi: “Bên chỗ cô thì sao?”“Tình hình của Bùi Vu Lượng có ổn định chưa?”“Trước mắt còn trong khống chế.” Khúc Nhất Huyền nhăn mày, châm chước nói: “Lòng nghi ngờ của hắn nặng, tâm đề phòng cũng mạnh, không tốn chút tâm lực thì không ngoan ngoãn được.
Điểm lạc quan duy nhất là đội xe của hắn lòng người không đồng đều, tương đối dễ công phá.”Cố Yếm ngoắc ngoắc môi, nói: “Cô có thể lộ diện ở đây, đoán tình huống là còn có thể không chế.”Khúc Nhất Huyền cười cười, mượn kính chiếu hậu liếc nhìn chiếc việt dã đậu ở ven đường kia: “Không khác lắm, nếu anh không có lời gì nhắn nhủ thì tôi về đây.
Người phía sau kia là Bùi Vu Lượng kêu tới để theo dõi, bị hắn nhìn ra gì đó sẽ không tốt.”“Còn có chuyện.” Cố Yếm nói: “Viên Dã cũng ở Ngũ Đạo Lương, muốn tôi sắp xếp cho hai người gặp mặt một lần không?”Khúc Nhất Huyền cúi đầu rút tờ tiền đỏ trong bọc tiền lẻ đưa cho anh ta, thấy anh ta nhíu mày đành giải thích: “Diễn trò phải làm cho giống.”“Có đạo lý.” Cố Yếm thả lỏng mi tâm, như cười mà không phải cười: “Tôi đợi cô mời tôi ăn cơm đã đợi hết hai năm, tờ này tính là tiền đặt cọc.”.
.
.Còn đánh chủ ý này nữa!Khúc Nhất Huyền ngoài cười nhưng trong không cười ha ha hai tiếng: “Chúng tôi sẽ đi trạm phục vụ của đội xe An Tấn, xung quanh trạm phục vụ tương đối đầy đủ, tôi nhớ phụ cận có một xưởng sửa đồ cơ khí, Viên Dã có người quen, anh để cậu ta đến chỗ kia chờ tôi, tôi sẽ đi tìm cậu ta.”Cố Yếm giật tờ đơn xử lý người phạm luật đưa cho cô, khẽ ‘ừ’: “Được rồi, đã biết, tôi sẽ chuyển lời cho cậu ta.”Khúc Nhất Huyền nhận đơn, kẹp ở đầu ngón tay phất lên: “Vậy tôi về nhé.”Cố Yếm đưa hai bước, cảm thấy ánh mắt của người trong xe việt dã kia tựa như âm hồn bất tán nhìn chằm chằm vào anh ta, cười khổ một tiếng, dừng bước trước chướng ngại vật trên đường, đưa mắt nhìn cô đầu cũng không quay lại lên xe rời đi.** ** **Vào Ngũ Đạo Lương, lúc đến trạm phục