Khúc Nhất Huyền cho là đêm nay mình sẽ ngủ không ngon, dù sao cũng là đêm trước đại chiến, đã không biết rõ át chủ bài của quân địch, bên ta lại có nội ứng của quân địch, tự tin cùng lòng tin nắm chắc thắng lợi trong tay trước đó trong vòng một đêm hoàn toàn tan hết.Nhưng kết quả là… Cô vẫn ngủ được rất tốt.Không chỉ ngủ ngon, đến mộng cũng không mơ một cái.Trước kia việc liên quan đến Giang Nguyên, bất kể tốt xấu, chỉ cần nhắc đến trước khi ngủ, Giang Nguyên sẽ đi vào giấc mộng.Lần này, tựa như cô ấy cũng biết Khúc Nhất Huyền cần nghỉ ngơi đầy đủ, không đến quấy rầy.Nhưng loại cảm giác thoải mái dễ chịu này, chỉ trong giây lát lúc nghe thấy tiếng Thượng Phong lớn giọng gào to, đã về tới hiện thực.Cô ngồi trong lều vải, dùng ngón tay đè xuống một khe nhỏ.Tới gần thảo nguyên, núi hoang đều khoác lên màu tuyết bạc, giống như hòa vào trong cuộn tranh núi tuyết, những tảng đá xám, từ xa xa, cất giấu cảm giác thần bí không thể nhìn thấu.Góc độ của cô bị hạn chế, không nhìn thấy cái gì hay ho hiếm lạ, đành phải mở miệng hỏi: “Sáng sớm, nhìn thấy gấu bắc cực sao?”Thượng Phong chỉ coi như không nghe thấy sự trào phúng và chế nhạo trong lời nói của cô, tốt tính nói: “Nhìn thấy lừa hoang.”Khúc Nhất Huyền nhịn không được, ‘xùy’ một tiếng.Nếu là thường ngày, Thượng Phong nhất định không dám cãi lại, cười một cái liền bận bịu chuyện của mình.
Hôm nay lại có chút khác biệt, lúc cậu ta quay đầu, khóe mắt hơi nhíu, tư thái bề trên từ trên nhìn xuống, mặt vô cảm nhìn cô một cái.Giống như là không muốn phản ứng, nhưng xuất phát từ lễ phép, đáp lễ một câu: “Tiểu Khúc gia hàng năm dẫn đoàn, khẳng định nhìn quen rồi.
Tôi là lần đầu tiên trông thấy nhiều động vật hoang dã như vậy.”Khúc Nhất Huyền cảm thấy Thượng Phong dậy sớm, ngữ khí có chút lạ.Lúc tập trung nhìn kỹ, cậu ta lại là dáng vẻ nói cười yến yến, thần sắc có mấy phần lấy lòng, cũng không nghĩ nhiều.Cô buông tay, đang muốn trở về nằm lại một hồi, khóa lều vải vừa kéo đến đầu, cô nhìn bóng lưng Thượng Phong dần dần biến mất ở trước mắt, đột nhiên rùng mình.Ngữ khí cùng thần thái lời nói vừa rồi của Thượng Phong, giống như biến thành người khác, không còn nhìn thấy dáng vẻ bình thường khúm núm sợ đi nhầm bước bị “Thượng cấp” giáo dục phê bình, nhìn tự tin mười phần, coi chính mình chân chính là người đững xem.Cô càng nghĩ càng thấy không đúng.Thượng Phong bán đứng cô?Nếu không làm sao lại có tư thế như lập được công, công huân hiển hách, thăng quan phát tài?** ** **Khúc Nhất Huyền một lần nữa nằm trở lại, chờ trời hoàn toàn sáng lên mới đánh thức Phó Tầm, rời giường ăn cơm sáng.Hôm qua lúc tiếp viện vật tư, cô đã lấy không ít nguyên liệu nấu ăn.Chờ rửa mặt xong, cô dựng nồi hơi trước xe Cruiser, chậm rãi ninh cháo uống.Mùi nước gạo có thể gợi lên cảm giác muốn ăn nhất, Thượng Phong ngửi mùi, bưng mì ăn liền từ trong lều vải lớn ra quan sát.
Liếc mắt một cái nhìn thấy Khúc Nhất Huyền ngồi trên ghế gấp lớn, cầm thìa quấy cháo trong nồi, mùi hương kia cùng khí nóng tất cả đều là từ đó truyền tới.Cậu ta trông mong nhìn qua trong chốc lát, bưng lấy bát mì ăn liền, lại quay người trở về.Khúc Nhất Huyền không câu được con sâu thèm ăn, thậm chí trước khi nhổ trại cũng không tìm được cơ hội gặp Giang Doãn.Trong lều vải lớn cất giấu bí mật, chặt chẽ bao lấy nhau, vây chặt như thùng sắt, đừng nói gió thổi không vào, Khúc Nhất Huyền thấy, ngay cả ánh sáng cũng không lọt vào nổi, tất cả đều là bóng tối cất giấu trong tâm can, không thể chiếu sáng.** ** **Tuyến đường theo thường lệ do Bùi Vu Lượng định ra.Sau khi đi ngang qua cánh đồng hoang vu, Khúc Nhất Huyền theo tuyến đường, xuyên qua đường tỉnh bỏ hoang đến Khả Khả Tây Lý.Nói là Khả Khả Tây Lý, nhưng nhìn trên bản đồ, vẫn chỉ là khu vực giáp ranh của Khả Khả Tây Lý, cách núi, cách đường cát đá, cách xác muối, từ một đầu đường tỉnh hoang vu chưa từng có người hỏi thăm ở hướng bắc đi tới.Mấy năm trước, vì bảo vệ hoàn cảnh sinh thái và động vật hoang dã trong Khả Khả Tây Lý, Khả Khả Tây Lý đã đình chỉ mở ra với bên ngoài.
Khúc Nhất Huyền là bởi vì nguyên nhân đội địa chất, được bảo lưu quyền hạn tự do ra vào.Hàng năm cô đều phải đến Khả Khả Tây Lý mấy chuyến, từ tuyến tây, tuyến bắc, tuyến nam lại đến tuyến đông, cơ hồ vượt ngang toàn bộ phạm vi vùng đất Khả Khả Tây Lý, như thám hiểm chiều sâu xuyên qua Khả Khả Tây Lý.Cô biết nơi đóng quân của đội tuần núi ở đâu, biết làm thế nào tránh khỏi mãnh thú trong núi sâu, cũng biết giờ phút này đang có người ở bên trong tháp quan sát, nhìn chằm chằm nơi này.Cô không nhanh không chậm, từ đường cát đá đi ngang qua đến đường xác muối.Đường xác muối so với đường cát đá càng khó đi, tổn hại săm lốp chỉ là việc nhỏ, sợ nhất là không biết xác muối có rắn chắc hay không, một chân đạp sai, chìm vào trong động muối thì thần tiên cũng khó cứu.Dù Khúc Nhất Huyền là tài xế lão luyện, cũng khó tránh khỏi cần Phó Tầm hỗ trợ, cơ hồ là người mù qua sông, sờ soạng tuyến đường có thể để cho xe an toàn vượt qua.Bản Thốn ở quần thể Hồng Nhai đã sinh ra bóng ma tâm lý, chỉ cần cùng xe xuyên qua tuyến đường nguy hiểm liền không nhịn được khẩn trương.Tiếng xác muối bị nghiền nát tựa như sông băng vỡ vụn, trước mắt phía dưới bánh xe là xác muối tuyết trắng tựa như mặt sông thật mỏng kết băng, anh ta hít vào một hơi, một bước không dám đạp sai, theo sát xe phía trước.Dù là cẩn thận như vậy, đuôi xe ở cuối đội vẫn bị rơi vào trong động muối, toàn bộ bánh xe kẹt chết do bản thân trọng lượng thân xe ngăn chặn lỗ khảm trong động, không thể động đậy.Lúc Thượng Phong phát ra tín hiệu xin giúp đỡ, Khúc Nhất Huyền đến dự định cứu viện cũng không có, dứt khoát nói: “Bỏ xe đi.”Trong radio, ngữ khí Thượng Phong mờ mịt lại bất mãn: “Tiểu Khúc gia, cô không thể thấy chết không cứu.”Khúc Nhất Huyền dừng xe tắt máy, ngữ khí lành lạnh: “Để cậu bỏ xe, lại không bảo cậu tiếp tục chờ chết, ở đâu ra thấy chết không cứu?”Tâm tình cô không tốt, lười nhác hòa nhã với cậu ta, dứt khoát nói thẳng: “Dù sao hai chiếc xe có thể ngồi đủ, cậu sang xe Bản Thốn chen chúc một chút, vừa tiết kiệm được vật tư còn có đi thêm được một đoạn đường.”Bùi Vu Lượng nhìn ra Khúc Nhất Huyền là không muốn hỗ trợ, sau khi ngắt lời Thượng Phong, nói: “Mọi người cũng mệt mỏi, tại chỗ chỉnh đốn, bổ sung thể lực.”Hắn thì khách khách khí khí, giống như bình thường cái gì cũng không phát sinh, mời Khúc Nhất Huyền xuống xe đi xem chiếc việt dã kia của Thượng Phong: “Nếu không kéo được xe chỉ có thể đặt lại đây tôi có đau lòng cũng không thể nói được gì, nhưng nếu còn có khả năng đẩy ra ngoài được thì còn phải làm phiền tiểu Khúc gia một chuyến, đoạn đường này, xe không chịu được hư hại.”Nói đến đây, nếu cô vẫn còn kiên trì ý mình, không khỏi quá không nể mặt Bùi Vu Lượng.Cô mím môi, hai tay vòng trước ngực nhìn hắn nửa ngày, mới khẽ vuốt cằm, cất bước đi xem tình huống hãm xe.** ** **Chiếc việt dã này của Thượng Phong, một nửa bánh xe bên trái rơi vào trong đất xác muối vỡ vụn, ngoài động muối là một vòng nước trong, theo gió quét qua, mặt nước từ từ xao động.Nhìn kiểu sự cố, chính là xui xẻo đập vụn xác muối yếu ớt làm bánh xe rơi vào.Cũng không phải không thể cứu.Khúc Nhất Huyền vẫy tay, ra hiệu Bản Thốn tới: “Trong xe của anh có dây thừng kéo xe phải không?”Bản Thốn gật đầu: “Có.”“Ừ.” Cô khẽ nâng cằm, chỉ chỉ Thượng Phong: “Anh giúp cậu ta đẩy xe ra ngoài đi.”Bản Thốn có chút sững sờ: “Tôi sao?”“Đuôi xe của anh có móc nối, bây giờ không dùng thì lúc nào dùng? Sau khi thắt xong dây thừng, anh hướng về phía trước đi một đoạn, sau khi cảm nhận được dây thừng bị kéo căng, hai người một chỗ dùng sức.
Sau khi bánh xe từ trong động muối ra ngoài, đánh lái sang phải, tránh khỏi mảnh xác muối này đi tới khu vực an toàn trước mặt.”Đằng sau câu nói kia, là Khúc Nhất Huyền nói với Thượng Phong.Nói đến đơn giản, nhưng đến khi bắt đầu thực hành, khó càng thêm khó.Bản Thốn có bóng ma Thượng Phong hãm xe phía trước, không dám quá dùng sức, chân ga giẫm không xuống, dây thừng liền không căng nổi.
Mắt thấy bánh xe nghiền động muối ra phấn sắp thoát khỏi động muối, chân ga xe đằng trước buông lỏng, bánh xe kẹt lại trên xác muối lăn một vòng, động lực không đủ, lại bị hãm lại lần nữa.Khúc Nhất Huyền khoanh tay đứng nhìn một lát, chỉ điểm: “Lại như thế mấy lần, cả khối xác muối đều có thể bị Thượng Phong nhà anh đập vụn.”Dưới đáy xác muối là một mảnh hồ nước mặn, nếu xác muối bị nghiền nát, xe coi như thật sẽ phải ngâm hồ chứa nước làm muối.Nhưnh dù có nói nhiều, cô cũng không nguyện ý tự tay hỗ trợ.Bùi Vu Lượng vòng vo hỏi cô lý do, Khúc Nhất Huyền càng là trực tiếp: “Tôi với Thượng Phong kết thù, chuyện của cậu ta tại sao tôi muốn quản? Tôi không thừa dịp cậu ta hãm tay lái ném cậu ta lại khu không người này đã là đại phát thiện tâm.”Lúc này tính tình thật lên, Bùi Vu Lượng rất nhức đầu: “Tiểu Khúc gia cô phát chút thiện tâm đi, giúp tên oắt con này một chút, đợi lát nữa tôi bắt cậu ta tới bồi tội với cô.
Dù có thù có oán, cũng không thể so với trực tiếp giáo huấn có thể hết giận hơn phải không?”“Đừng đừng.” Khúc Nhất Huyền cười đến uể oải: “Tiêu thụ không nổi.”Cô lười phải chu toàn với loại lão hồ ly vạn năm như Bùi Vu Lượng, nâng cổ tay mắt nhìn đồng hồ, nói: “Nửa giờ nữa, xe kéo không ra tôi sẽ đi.”“Khả Khả Tây Lý không thể so với cánh đồng hoang tối hôm qua ngủ ngoài trời đâu, sau khi vào đêm, cũng không quá bình yên.” Cô cười cười, đứng dậy, đi tìm Phó Tầm.Phó Tầm nửa ngồi ở bên cạnh xe, đang kiểm tra săm lốp Cruiser.Xác muối tổn hại xe, chờ ra khỏi mảnh đất xác muối này, rất nhanh liền đi qua đồng cỏ, một khi bãi cỏ ẩm ướt có nước, tính ăn mòn của xác muối đối với xe cơ hồ có thể thăng lên gấp mấy lần.Khúc Nhất Huyền ngồi xổm ở bên cạnh anh, cùng anh kiểm tra.Trước kia loại chuyện kiểm tra xe này đều là chính cô làm, chỉ là mỗi ngày kiểm tra, bảo dưỡng xe đều cần cô tiêu tốn nửa giờ, luôn trong trạng thái thiếu thời gian.Nhưng từ khi Phó Tầm tới về sau, công việc kiểm tra thông lệ này được anh làm thay, cô đột nhiên sinh ra mấy phần rảnh rỗi, trêu chọc nói: “Đây gọi là cái gì, dự chi trước?”Không đầu không đuôi một