Thấy An Đóa không nói gì cúi đầu xem điện thoại, Phượng Phi lắc lắc đầu, lúc dừng đèn đỏ đầu ngón tay chị ấy gõ tay lái theo tiết tấu, nhắc nhở: "Sao thế, mới bị như vậy đã bị dọa sợ rồi à?"
"Làm sao có thể?" An Đóa ngước hai mắt lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu sáng gương mặt không tì vết của cô, tự giễu cười, trong mắt tràn đầy sự kiên định và quả quyết. Tắt điện thoại đi, uống nốt ngụm nước hoa quả cuối cùng, nhìn Phượng Phi: "Tôi chỉ là đã tìm được thêm một lý do để bò lên trên rồi thôi!"
Phượng Phi ngẩn ra, chị ấy từ trong cặp mắt sóng gợn nhẹ nhàng nhìn thấy dã tâm cùng tham vọng bò lên trên của cô, ánh mắt như vậy căn bản không giống một diễn viên trong suốt tuyến mười tám nên có, khí phách mà bễ nghễ, tựa như cô vốn dĩ cao cao tại thượng như vậy, trong chị ấy lúc hốt hoảng, An Đóa lại mở miệng nói: "Như vậy sẽ không bị ai chèn ép nữa."
Cho dù việc ở đoàn phim bị ép xuống, cho dù Phượng Phi hòa giải ở trong đó, nhưng trong việc này chị ấy bất lực mà không nhận được sự giúp đỡ của công ty thực sự tạo ra đả kích rất lớn cho cô, xưa nay cô chưa từng cảm thấy mình yếu ớt như thế, hoàn toàn hiểu được cô sớm đã không còn là An Khanh cao cao tại thượng nhìn mọi người nữa rồi, mà cô chỉ là một diễn viên trong suốt An Đóa.
Phượng Phi nhìn An Đóa thật lâu, sau khi đèn đỏ tắt đi nhanh chóng dẫm chân ga, môi đỏ gợi lên một độ cung không ai phát hiện: "Vậy cô hôm nay phải biểu hiện thật tốt cho tôi."
"Tôi nhất định sẽ làm được!" Gió lạnh thổi từ cửa sổ vào, thổi bay tóc nàng, đôi mắt bị tóc che khuất sáng quắc lộng lẫy.
Đi cả đường không nói thêm gì, xe rất nhanh đã dừng dưới một tòa cao ốc, Phượng Phi quen đường đưa cô đi vào thang máy lên studio tầng 11. Lúc vừa bước vào, An Khánh đã nhìn thấy Ôn Lăng đang chụp ảnh tạo hình.
Lấy bối cảnh màu trắng mà hậu kỳ đã chế tạo trước, cô ta cười nhẹ đứng nghiêng người. Mũi chân nhón lên nhẹ nhàng, làn váy màu vàng nhạt hơi hơi giơ lên, dải lụa bên hông đung đưa theo gió, tạo thành một độ cung nghịch ngợm. Cần cổ mảnh khảnh giơ lên như thiên nga, mái tóc dài bện vào dải lụa màu hồng nhạt theo gió mà bay, cả người xinh đẹp sạch sẽ như là hoa nghênh xuân dạt dào ý xuân.
"Xin chào, cô An." Một âm thanh từ bên cạnh truyền đến, làm An Đóa hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy Tiểu La đang nhìn cô chằm chằm.
An Đóa ngừng lại, vội vàng lộ ra một gương mặt tươi cười dịu dàng nhất, hai mắt cong lên thành trăng non, cười rụt rè gật gật đầu: "Chào cô."
Nhận được lời đáp lại, tươi cười trên mặt Tiểu La càng ngày càng ngọt, hốt hoảng, choáng váng. Nữ thần của cô ấy vừa chào cô ấy kìa.. Chào cô!
Cảm thấy không thích hợp, An Đóa ho nhẹ nhắc nhở: "Cho hỏi tôi phải đi đâu để chuẩn bị vậy?"
"Chuẩn bị? A! Chuẩn bị!" Tiểu La lấy lại tinh thần khó xử co rụt khoé môi, vội vàng nói: "Phòng hóa trang ở bên cạnh, cô An đi bên này."
An Đóa gật đầu cảm ơn, vung tay bảo Phượng Phi đi nói chuyện với nhiếp ảnh gia, mỗi người đi một nơi, cô đi theo Tiểu La vào phòng hóa trang.
Cửa phòng vừa được mở ra, chuyên viên trang điểm Angela đã nheo mắt lại liếc xéo An Đóa: "Cô chính là người diễn Minh Hoàn?"
An Đóa ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Xin chào, tôi là người đóng vai Minh Hoàn trong bộ phim này."
"Tôi tất nhiên biết cô diễn vai Minh Hoàn." Angela bĩu môi: "Mấy ngày hôm nay trên mạng nháo đến huyên náo ồn ào, làm sao có thể không biết cơ chứ." Nói xong cặp mắt kia như kính lúp nhìn từng tấc da trên mặt An Đóa, một lát sau mới miễn cưỡng gật đầu nói: "Trông cô thật sự rất xinh đẹp, so với các diễn viên phẫu thuật thành mặt như xà tinh còn tốt hơn. Đi qua đây tôi hóa trang cho cô, xem cô có xứng với vai diễn Minh Hoàn này không."
Mặt như xà tinh?
Đó là