Trải qua vài lần thay trang phục, vài lần chụp ảnh, cô vốn dĩ cho rằng rất nhanh có thể chụp xong mà lăn lộn cả một buổi sáng, đến lúc An Đóa nhìn nhiếp ảnh gia cũng chột dạ. Thật vất vả mới chụp xong, cô vội vàng đi tẩy trang và thay quần áo, vẫy tay từ biệt nhiếp ảnh gia nhớ mãi không quên, không ngừng nghỉ nhanh chóng đi theo Phượng Phi rời đi.
Bận rộn như vậy một lúc, vốn dĩ trái tim đang bị những tin tức đồn thổi thay nhau nổi lên làm tức giận cũng bình tĩnh lại. Nhịn xuống ngón tay muốn chạm vào bàn phím, đăng xuất acc clone ra khỏi Weibo, cầm lấy kịch bản và bút nghiêm túc nghiền ngẫm.
Bên trong kịch bản lúc Minh Hoàn xuất hiện đã là trí thức giả giàu có nổi tiếng, là nữ tử ai cũng tôn kính và sùng bái, mà cuộc đời của nàng trong dĩ vãng là sau khi nàng tự vẫn trên thành lâu mới được người khác tìm ra, cho nên nếu không ngoài ý muốn thì giai đoạn đầu An Đóa sẽ đóng vai 'Minh trí giả' rồi sau đó xuất hiện trong hồi ức của mọi người mới là công chúa Minh Hoàn.
Người trước lãnh đạm tự nhiên, phong hoa độc lập, mà người sau thì ngạo nghễ quý khí, thiên chân vô tà, đóng vai hai người như vậy, hai nhân vật tính cách hoàn toàn không hề giống nhau là một khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất, huống chi Minh Hoàn mặc phát thanh y đã sớm khắc vào trong xương cốt của mọi người, cô suy ngẫm về công chúa Minh Hoàn thời còn trẻ còn nhiều hơn cả, để tránh khỏi việc hai nhân vật mâu thuẫn và không hài hòa với nhau.
Ánh mặt trời xán lạn chiều vào cửa sổ, An Đóa cầm trong tay một cây bút, bôi bôi vẽ vẽ lên kịch bản, dưới cái trán bạch ngọc, hai mắt chuyên chú đến bức người.
Mười ngày nhanh chóng trôi qua, đoàn phim rất nhanh đã thông báo thời gian cụ thể cho cô đến phim trường. An Đóa chuẩn bị đầy đủ các đồ vật, vẫy tay từ biệt Phượng Phi mang theo trợ lý nhỏ mới nhậm chức ngồi máy bay đến Dung Thành.
Dung Thành có địa điểm quay phim cổ trang lớn nhất trong nước, cũng là nơi tụ tập của hầu hết các đoàn phim cổ trang, có thể nói 85% bộ phim cổ trang đều được quay ở đây. Lúc cô còn chưa xảy ra chuyện, một năm thời gian đều hoạt động ở nơi này, ở bên trong các đoàn phim cả tuần, không có thời gian về nhà.
Cũng là ở chỗ này mà cô có được sự thưởng thức của đạo diễn Lý, có được cơ hội giúp mình nhảy lên. Mà lần này, cô sẽ thu hoạch được cái gì đây?
An Đóa tháo kính râm xuống nhìn bề ngoài của cabin, ánh ra lộ ra thần sắc phức tạp.
Trợ lý nhỏ Roman quay đầu quan tâm: "Chị An, chị muốn uống nước không?"
"Không cần." An Đóa thu hồi ánh mặt, đeo bịt mắt lên nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ giọng nói nhỏ: "Em cũng nghỉ ngơi một chút đi, chờ lát nữa lại vội vàng tới đoàn phim." Sau khi tới đoàn phim để quay, ngay cả diễn viên chính cũng không có đặc quyền gì, huống chi một nhân vật nhỏ như của cô.
Roman nhẹ nhàng đáp lại một câu, sau khi thấy hô hấp của An Đóa đã vững, nhẹ nhàng lấy ra tập bút ký nhỏ viết những công việc trước đó để đối chiếu xem xét một cách nghiêm túc, sợ có địa phương bị sai sót. Cô ấy lần đầu làm trợ lý, rất xa lạ với công việc này, cẩn thận mới không xảy ra lỗi lầm gì.
Hai giờ sau, máy bay vững vàng đáp xuống sân bay quốc tế Dung Thành. An Đóa đội mũ đi ra khỏi cửa ra sân bay cùng Roman, đã nghe thấy tiếng hét chói tai đâm thủng màng nhĩ truyền đến từ đại sảnh sân bay. Dọa mí mắt cô run lên, vội vàng kéo vành nón xuống, cúi đầu.
Rốt cuộc thì gương mặt của cô hiện tại cũng chỉ là một người nổi tiếng bị bôi đen trên mạng thôi, nếu thực sự có người kỳ lạ đi tới xô ngã cô thì làm sao?
"Chị An?" Roman cũng hoảng sợ, đang muốn nói chuyện lại thấy