"Tướng quân!" Các tướng lĩnh đứng một bên nhìn chằm chằm quan văn nhịn không được kinh hô một tiếng: "Mong ngài suy nghĩ lại."
Quan văn càng thêm đắc ý, đuôi lông mày nhấc lên đầy hưng phấn: "Tướng quân ngươi.. A, ngươi định làm gì?"
Lời còn chưa nói xong, một thanh kiếm đột nhiên kề vào cổ gã ta, quan văn kinh hãi hai má trắng bệch, vẻ mặt đắc ý cứng đờ, vặn vẹo nhìn Lý Việt.
"Câm miệng" Toàn bộ gân xanh nổi lên cánh tay đang cầm kiếm, Lý Việt hung hăng nhắm mắt lại, môi mỏng sắc bén cắn ra một vết máu trên môi: "Truyền lệnh của ta, hôm nay trong quân không đón bất cứ đại sứ Thủ Đô nào!"
Sắc mặt quan văn trắng bệch sợ hãi kêu to: "Ngươi.. Ngươi muốn khi quân phạm thượng, ngươi dám làm càn, ta mang theo thánh chỉ mà tới, ngươi không thể giết ta.. Không thể, đừng quên ngươi còn một nhà hơn một trăm nhân khẩu ở Thủ Đô, ngươi nếu mà.. A!"
Đầu kiếm dài bén nhọn cứa qua cần cổ trắng nõn của quan văn, vết máu đỏ tươi chảy ra ngay lập tức làm quan văn thảm thiết kêu lên, cuối cùng bất chấp đại sảnh ồn ào náo động, hai đùi run rẩy xin tha.
Lý Việt giống như một cây kiếm sắc nhọn đứng bên trong lều trại, thấy mí mắt quan văn Chi Ngôn run lên, hô hấp càng ngày càng nặng, phim trường xung quanh anh ta lúc này an tĩnh đến đáng sợ, một lúc sau anh ta chậm rãi mở mắt ra, yên lặng trong mắt gợn sóng không kinh ngạc gì, sâu thẳm dừng trên mặt quan văn, lạnh lùng nói: "Bản tướng quân chưa bao giờ gặp ngươi." Nói xong kiếm dài được ấn mạnh hơn, đâm vào cần cổ của gã quan văn dưới tiếng kêu rên và sự không thể tin của gã ta, máu phun tung toé, thân thể ngã trên mặt đất không còn hơi thở.
"Đem người dám giả mạo đại sứ Thủ Đô này ném ra ngoài!" Lý Việt cầm kiếm dài trong tay, gân xanh nổi rõ ràng, trầm giọng nói: "Các tướng nghe lệnh, chuẩn bị tập kết, nhất quyết thắng bại." Nói xong hắn ta đột nhiên quay người, lụa hồng phía sau bay phấp phới, dẫm lên máu của quan văn, đi từng bước trầm trọng gian nan mà suy sụp ra ngoài.
Bên ngoài lều trại là ánh mắt trời lộng lẫy bắt mắt, nơi xa là âm thanh sát ý truyền từ chiến trường về, hắn ta ngẩng đầu nhìn mặt trời, cả người đắm chìm trong ánh mặt trời, nhưng hai mắt yên lặng, môi mỏng sắc nhọn, mỗi bước chân mang một hoa văn màu máu, lại giống như khách quen của địa ngục.
"Cut!" Đạo diễn la lớn, đánh thức tất cả những người ở đây đang đắm chìm trong cảnh quay. An Đóa ngăn chặn hô hấp hỗn độn, mắt sáng quắc nhìn về giữa sân. Lý Việt nhập tâm đứng tại chỗ nhắm mắt, vài phút sau mới mở mắt ra đi về chỗ đạo diễn.
An Đóa liếm liếm miệng lưỡi khô khốc, sự kích động từ trong máu khi muốn quyết đấu với cường địch từ sâu trong lòng tràn ra, kích động muốn phá tan lý trí.
"Chị An." Roman đột nhiên kêu.
Giống như nước lạnh xôn xao đổ xuống, An Đóa lấy lại tinh thần trong phút chốc, cũng đủ thanh tỉnh để hiểu được thân phận của mình hiện tại, thở một cái thật sâu quay đầu lại: "Làm sao vậy?" Vừa dứt lời thì thấy đạo diễn ngồi sau camera vẫy tay gọi mình, mà Lý Việt ngồi bên cạnh ông ấy cũng đang nhìn mình.
Hô hấp của An Đóa cứng lại, nhanh chóng khôi phục như thường, đi về phía hai người, hai con mắt sương mù hơi hơi cong lên, nhấp môi cung kính chào: "Chào đạo diễn Vương, chào anh Lý."
"Đã đến rồi à?" Đạo diễn Vương liếc xéo mắt cô, đánh giá một lúc nói: "Đã chuẩn bị tốt để quay chưa?"
"Tất cả đều đã chuẩn bị tốt." An Đóa cười cười, dáng người tinh tế thẳng tắp, mặt mày tinh xảo tự tin, cô gái trẻ lúc này tản mát ra sự tự tin và sức sống mãnh liệt làm người ta nhịn không nổi mà dừng ánh mắt trên người cô.
Lý Việt áp xuống tròng mắt xem xét kỹ với sự nghi ngờ, rất có phong phạm trưởng bối gật đầu ôn hòa với An Đóa: "Cô chính là An Đóa đi."
Rõ ràng cùng mình trước kia có tuổi tác không sai biệt lắm, bị đối đãi như vậy khoé miệng An Đóa nhịn không được co rút đồng thời mạnh mẽ nhịn xuống. Rốt cuộc Lý Việt ở trước mặt cô bây giờ là