"Tôi biết rồi." Ôn Lăng không để ý cười, trong chớp mắt dời sang đề tài khác: "Anh ngồi máy bay đến đây chỉ để nói vậy với tôi?"
"Đương nhiên không phải, tôi tới Dung Thành ký một cái đại ngôn cho cô, vừa lúc biết được một tin tức nên chạy đến nói cho cô."
Ôn Lăng không có hứng thú đang nghiền ngẫm cảnh diễn vừa rồi, không chút để ý đáp lại: "Tin tức gì?"
Lâm Trung nhếch khóe miệng lên cười mắng, nói bên tai cô ta ba chữ, Ôn Lăng đột nhiên ngẩng đầu không dám tin nói: "Là thật sao?"
"Tôi lừa cô làm gì?" Lâm Trung đắc ý nhếch lông mày: "Tin tức này trong nước rất ít người biết, biết được cô vô cùng chú ý đến chuyện của anh ta, lúc này mới tới đây nói cho cô."
Sinh khí của cả người Ôn Lăng bừng lên, lông mày nhếch lên trên gương mặt tràn đầy vui sướng và vui vẻ, ngay cả kịch bản trong tay cũng không thể đọc nổi nữa, qua loa cuốn kịch bản lại trả lời: "Thật sự là cảm ơn anh, anh có biết thời gian cụ thể không?"
"Điều này tôi không rõ ràng lắm." Lâm Trung buông tay, bất lực nói: "Chuyện này Vương Nhược Minh đã áp xuống không để người truyền ra ngoài, sao có thể biết được thời gian cụ thể, nếu cô có thể nghe được từ miệng của Vương Nhược Minh tự nhiên sẽ biết thôi, nhưng mà tôi thấy là điều không thể."
Ôn Lăng nhăn mi lại, tâm tư trong lòng đặt trên lời nói của Lâm Trung, móng tay nhọn xẹt qua trang giấy yếu ớt, lưu lại một dấu vết rõ ràng: "Tôi biết rồi, anh yên tâm tôi sẽ cư xử đúng mực, không làm xằng bậy trước mặt đạo diễn." Nói xong cô ta cười ôn nhu như nước: "Dù sao anh ấy sớm muộn cũng sẽ tới, hỏi hay không có còn cần thiết không?"
Lâm Trung cười nhẹ: "Biết được là tốt, tôi không phải là sợ cô vui vẻ quá mức, quên hết mọi thứ hay sao?"
Ôn Lăng che miệng cười, sự tối tăm đã hóa thành tro tàn, khoé mắt hay lông mày đều tràn ngập sự vui sướng, buồn bực vì vừa rồi bị mắng to hay bị mọi người chê cười cũng trở thành hư không. Môi đỏ khẽ nhúc nhích ngẩng đầu nói: "Anh.."
Lời còn chưa nói ra miệng, một loạt âm thanh ồn ào từ xa truyền đến, Ôn Lăng nhíu mày nhìn qua sau đó cánh môi lập tức trở nên căng thẳng, hai mắt lạnh lẽo gắt gao hờ hững nhìn chằm chằm phía trước, Lâm Trung nhìn theo ánh mắt của cô ta, lúc nhìn thấy thân ảnh hấp dẫn vô số người kia hai mắt sáng ngời, nhưng trong giây lát mặt mày trở nên âm trầm, quay đầu hỏi Ôn Lăng: "Đây là lý do cô cảnh cáo cô ta?"
Ôn Lăng mím môi, mắt nặng nề nhìn về phía trước, ngón tay lo lắng có vẻ bực bội, lạnh lùng nói: "Anh cảm thấy thế nào?"
Lâm Trung nhìn chằm chằm An Đóa trong sân, một thân váy dài màu xanh lục, tay áo phong cách Ngụy Tấn to rộng phức tạp, trên sợi tơ màu xanh đậm thêu hoa văn lờ mờ, một đầu tóc đen dài được buộc lại bằng một dải lụa bạc ở sau đầu, lộ ra một gương mặt bạch ngọc tinh xảo không tì vết. Cặp mắt sương mù đào hoa, đuôi mắt cong cong, đuôi mắt hơi hướng về phía trước, làm người khác tựa say như không say.
Hô hấp của Lâm Trung cứng lại, anh ta cuối cùng cũng chứng kiến cảnh tượng như ngạn ngữ đã từng nói "Quay đầu mỉm cười mê đảo chúng sinh". Áp xuống tâm tư phiền loạn trong lòng, đáy mắt anh ta âm trầm nhìn An Đóa.
Người mới này có điểm không thích hợp!
Không nói gương mặt mỹ nhân không bao giờ có thể bỏ qua trong giới giải trí này, chỉ bằng sự bình tĩnh tự nhiên khi bị vô số ánh mắt nhìn chăm chú, bộ dáng vẫn có thể mỉm cười như thường cũng có thể nhìn ta không hề đơn giản, phun ra một ngụm trọc khí, Lâm Trung nhìn về An Đóa đã hơi bực bội.
Anh ta biết người mới này gần đây nháo trên mạng vô cùng ồn ào ầm ĩ, chỉ nghĩ là thủ đoạn marketing của đoàn phim, lại không đoán được cô chỉ cần thay trang phục đã xuất sắc như vậy, nếu kỹ thuật diễn xuất tốt hơn nữa..
Nghĩ đến đây anh ta nhíu mày hỏi: "Cô đã đi xem cô ta thử vai, kỹ thuật diễn như thế nào?"
Sắc mặt Ôn Lăng có chút khó coi, căn bản không đoán được An Đóa sẽ có thể xoay mình xuất hiện trước