Bên kia đầu điện thoại truyền tới một âm thanh phụ nữ lạnh nhạt dò hỏi: "An Đóa?"
An Đóa ngẩn ra, nhanh chóng hoàn hồn: ".. Đúng vậy, chị là?"
"Phượng Phi." Cùng với âm thanh lật mở trang giấy, người phụ nữ đối diện bình tĩnh nhanh chóng nói: "Hồ Phong không nói cho cô biết, hợp đồng quản lý của cô đã chuyển vào tay tôi à?"
Cái gì?
Trong lòng An Đóa nhảy dựng lộ ra một chút kinh ngạc cùng mờ mịt.
"Mặc kệ cô có đồng ý hay không, hiện tại cô đã là nghệ sĩ trong tay tôi. Nếu có thời gian, lập tức đến công ty báo tin, tôi ở văn phòng chờ cô." Nói xong, đầu dây điện thoại kia cúp máy. Từ sau khi nổi tiếng An Doad chưa bị người khác cúp điện thoại của mình bao giờ, An Đóa kinh ngạc đứng bên đường, năm giây sau mới tỉnh ra, nhíu mày lộ ra một vẻ mặt không xác định.
Chần chừ nửa ngày, An Đóa giơ tay gọi xe taxi, đi nhanh về hướng công ty.
Hơn nửa giờ sau, An Đóa đứng ở trước công ty giải trí Dương Hồng, đi vào đại sảnh nhìn thấy mấy khu to lớn quen thuộc, nghĩ đến việc nguyên chủ ký kết hợp đồng với công ty, nhịn không được khe khẽ thở dài.
Trước đây Hồ Phong lừa cô ký hợp đồng thời gian rất dài, đãi ngộ thấp, hợp đồng tràn đầy lỗ hổng, cái loại hợp đồng như thế này chỉ có thể lừa những người mới bước chân vào giới giải trí cái gì cũng không hiểu như An Đóa, nhưng dưới cái hiệp nghị này, Hồ Phong muốn khống chế cô cũng là đủ rồi. Nếu là trước kia, cô có thể trực tiếp giao cho luật sư của mình nhanh chóng giải quyết hợp đồng không đáng tin này, nhưng hiên tại..
Lại nhìn công ty giải trí Dương Hồng một lần nữa, cô cố nén xúc động, hỗn loạn trong lòng sắp phá tan phía chân trời.
Hiện tại cô không có nhân mạch, không có nhân khí, không có quý nhân trong giới chống lưng, việc mấu chốt là không có tiền để kéo dài kiện tụng Dương Hồng, dưới loại tình huống này lại còn gặp phải người đại điện như Hồ Phong, trừ phi cô là thánh mẫu, thì mới có thể chiếu sáng thánh quang khắp mọi nơi.
Mà lúc này lại đột nhiên thay đổi một người đại diện không hề quen thuộc, cô vốn dĩ đã chuẩn bị biện pháp đối phó Hồ Phong nửa tháng đã rơi vào khoảng không. Khoé miệng An Khanh co rụt, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện người đại diện mới này sẽ đáng tin hơn Hồ Phong, yêu cầu của cô không nhiều lắm, chỉ cần có người cho cô cơ hội, rồi một ngày nào đó cô cũng sẽ bò lên đến đỉnh cao như trước, không.. sẽ còn tốt hơn trước nữa!
Cổ vũ chính mình xong, An Khanh đi theo trí nhớ từ đại sảnh vào, đi thang máy lên lầu ba.
Cửa thang máy 'đinh' một tiếng mở ra, cô bước ra đi qua hành lang treo không ít ảnh chụp của các nghệ sĩ, một nhóm người ở phía xa hấp tấp đi tới. An Khanh kinh sợ vội vàng muốn tránh đi, lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc từ đỉnh đầu truyền tới: "Sao thế, rốt cuộc cũng có thể từ giường bệnh bò tới công ty rồi à?"
Âm thanh quen thuộc này mang theo cao cao tại thượng mỉa mai, làm trái tim cô đột nhiên run lên, ký ức không tốt sâu trong đầu bắt đầu lan ra, cô ngẩng đầu lên. Lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt đầy mở không rõ ngủ quan của Hồ Phong, lúc này đôi mắt híp thành một đường dừng trên người cô, trong đó là ác ý lạnh lẽo đến run người giống như rắn độc. Ở phía sau anh ta là một người phụ nữ mang kính râm cùng với hai trợ lý xách đồ, lúc này người phụ nữ kia đang cúi đầu nghịch di động, hai trợ lý thì nơm nớp lo sợ đi theo sau.
Thấy An Đóa kỳ dị nhìn chằm chằm mình, tên mập nhíu mày châm chọc nói: "Sao thế, hôm đó mới hét lên trong điện thoại với tôi, hôm