Edit: Tuyết Phù Dung
Tuyết ngừng.
Chân trời vẫn như cũ là một mảnh trắng bạc, ánh nắng ảm đạm.
Xa xa trong rừng có tiếng chim ưng săn mồi tịch liêu lại cô độc, rõ ràng đến như có thể nghe thấy biên độ vỗ cánh kích động của nó, phất phới bay trong gió.
Phó Tầm không đáp ứng.
Màu môi của anh vẫn có vẻ hơi tái nhợt như cũ, cặp mắt kia giữa ánh sáng nhạt sau khi tuyết ngừng rơi giống như được mạ một tầng ánh sáng ấm áp, con ngươi sáng ngời nhìn về phía cô: "Anh không thích chụp ảnh, nhất là loại chụp ảnh chung này."
Không biết anh nghĩ tới điều gì, khóe môi cong cong, thấp giọng nói: "Chờ chuyện ở đây kết thúc, nếu em mời anh chụp ảnh kết hôn anh sẽ không do dự."
Khúc Nhất Huyền cảm thấy anh nghĩ cũng quá đẹp rồi.
Yêu đương còn chưa được mấy ngày, đã muốn đến kết hôn?
Không có cửa đâu.
Cô không cho thương lượng giơ máy ảnh lên muốn chụp, tay vừa nâng lên, trong rừng đột ngột vang lên tiếng súng, mơ hồ còn có tiếng thét của phụ nữ, chói tai lại sắc bén. Âm sắc quen thuộc khiến Khúc Nhất Huyền cả kinh tay lên run một cái, máy ảnh từ trong tay rơi thẳng xuống, Phó Tầm phản xạ có điều kiện duỗi tay tiếp lấy... Không tiếp được, ngón tay móc lại dây treo của máy ảnh, khó khăn lắm mới giúp máy ảnh tránh được số mệnh bị rơi vỡ.
Nụ cười đang bên môi Khúc Nhất Huyền, lập tức biến mất.
Cô đổi số, giẫm chân ga, vừa lái xe xuôi theo đường mòn duy nhất bên vách đá tiếp tục hướng về phía trước, vừa hồi tưởng hướng truyền ra tiếng thét chói tai của Giang Doãn.
Nhiều lần quay vòng, càng vào sâu trong rừng càng rậm rạp, thời gian dần trôi qua, trên đường núi cành khô lá rụng tích lại cũng càng nhiều, lúc bánh xe nghiền lên, ép ra từng vệt bánh xe trên mặt đất ẩm ướt.
Nhịp tim của cô chợt tăng nhanh.
Bản năng dự cảm được nguy cơ chính mình đang từng bước một đi vào trong cạm bẫy.
"Phía trước hẳn là Tạp Ô hồ." Cô hơi mím môi, cẩn thận theo sát vết bánh xe trên đất kia tiếp tục rẽ núi xuyên rừng.
** ** **
Cũng không lâu lắm, tầm mắt chợt sáng, phiến rừng rậm che trên đầu rốt cục cũng có chút ánh sáng thưa thớt, lộ ra ánh rạng đông.
Khúc Nhất Huyền cùng Phó Tầm liếc nhau, lái xe tăng tốc.
Sông băng trước mắt, giống như thế ngoại đào nguyên, phá núi mà đứng, nằm ngang trong rừng rậm. Mặt hồ là lớp băng kết tảng màu trắng, trên mặt băng uốn lượn kéo ra hai vết bánh xe dính bùn đất cùng lá rụng.
Khúc Nhất Huyền thuận theo vết bánh xe nhìn lại.
Bờ bên kia của Tạp Ô hồ, ngừng một chiếc xe việt dã.
Bành Thâm dường như đã đợi cô rất lâu, dựa xe mà đứng, lặng im nhìn cô.
Bên chân của hắn, là Giang Doãn đang cuộn thành một đoàn ngồi xổm sát bên bánh xe.
Cô ta cúi đầu, khiến Khúc Nhất Huyền thấy không rõ mặt, chỉ có đôi giày đi núi của đàn ông trên chân rõ ràng không thuộc về cô ta đột ngột lại rõ ràng khắc sâu vào trong mắt cô.
Cách hồ băng giằng co như vậy chỉ kéo dài ngắn ngủi một phút, Bành Thâm không có kiên nhẫn đánh tâm lý chiến với Khúc Nhất Huyền, mở cửa lên xe, tính toán cứ thế mà đi.
Nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện một cái chớp mắt, Khúc Nhất Huyền rất nhanh đã phát hiện mình sai vô cùng.
Nháy mắt xe việt dã khởi động, Giang Doãn cũng đi theo lắc một cái, ngã trái đụng phải đứng lên.
Tới giờ khắc này, Khúc Nhất Huyền mới nhìn đến dây thừng buộc trên tay Giang Doãn. Nút buộc màu trắng trên cổ tay cô ta quấn quanh hai vòng, buộc thành nút chết, đầu kia nối với đuôi xe.
Cơ hồ là đồng thời lúc cô phát hiện, xe việt dã khởi động, đầu xe vượt qua dốc thoải lái về phía trước.
Tốc độ của Bành Thâm không tính là nhanh, nhưng lúc cất bước xung lực vẫn lôi kéo cả người Giang Doãn lao về phía trước, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Cô ta bị ép buộc, xỏ đôi giày leo núi lệch cỡ rất xa so với cô ta, lảo đảo chạy chậm đi theo sau xe.
Bóng lưng của cô ta dưới sự phụ trợ của khung xe việt dã thô kệch, càng có vẻ gầy yếu nhỏ bé, lộ ra cảm giác nhận hết hãm hại đáng thương vô cùng.
Một màn này cực kỳ chướng mắt.
Thời khắc này hắn giống người thắng đang thị uy, dùng tù binh nhỏ yếu đến rêu rao thắng lợi của mình.
Loại phương thức này hiển nhiên có hiệu quả.
Khúc Nhất Huyền nổi cơn giận dữ, thiêu đốt đến hoàn toàn không còn lý trí.
Trên mặt cô trầm ngưng như nước, lạnh đến mức sắp giống như mặt hồ kết băng trước mắt này. Chỉ ngồi ở chỗ này, hiển nhiên tiêu không được lửa.
Cô ngẩng đầu, từ nút bấm khống chế trên trần xe mở đèn pha phía trên trần xe, nháy mắt khi ánh đèn mở lên, cô đẩy cửa xe ra, một tay vịn giá hành lý, một cước đạp vào kính chiếu hậu, hai ba phát đã trèo lên trần xe.
"Đồ con rùa" "Đồ vô lại" "Đồ khốn" từ ngữ mắng chửi người liên tiếp bồi hồi bên miệng cô, mấy lần khống chế không nổi muốn thốt ra, cô lại cứng rắn nuốt trở vào.
Vô dụng.
Mắng hắn chẳng qua sẽ càng tiến thêm một bước chọc giận hắn, càng không đạt được hiệu quả thực tế.
Cô đứng trên trần xe, híp mắt nhìn về nơi xa.
Núi rừng trước mắt cùng nơi cô đang đặt mình vào giờ phút này rất khác biệt, nó chặt chẽ đến ngay cả ánh sáng cũng không thể lọt vào, từ trong ra ngoài đều lộ ra cảm giác mục nát, giống như một khu rừng Hắc Ám miệng mở rộng cắn nuốt hết thảy, xa xa có thể ngửi được mùi nước bùn cùng lá mục tanh tưởi.
Mắt thấy Giang Doãn sắp hòa vào trong sương mù rừng rậm, cô ta bỗng nhiên quay đầu, gương mặt kia tái nhợt dính mấy phần vết bẩn, càng nổi bật lên màu da cô ta lộ ra trắng bệch quỷ dị.
Nháy mắt ngoái nhìn, trong mắt cô ta rưng rưng, bờ môi nhấp nhẹ, trong ánh mắt cầu khẩn lộ ra khát vọng cầu sinh.
Một màn quỷ dị kia, dần dần trùng hợp với cảnh ngày đó trong lều vải Giang Nguyên mím môi cười khẽ.
Khúc Nhất Huyền như xuyên thấu qua cô ta nhìn thấy đèn sau xe đỏ rực đêm đó, mang theo Giang Nguyên dần dần đi xa, cuối cùng tan vào trong sương mù dày đặc dưới vực sâu, rốt cuộc không tìm được bóng dáng.
Trái tim của cô, bắt đầu run rẩy, như bị người bóp lấy nhảy loạng choạng, đau thấu tim gan.
Là hắn, là hắn!
Giang Nguyên mất tích cùng Bành Thâm khẳng định không thoát khỏi liên quan.
Khúc Nhất Huyền không lại do dự, chân ôm lấy khung xe, từ trần xe nhảy xuống, chuẩn bị qua sông.
Phó Tầm phát giác được ý đồ của cô, khoanh tay thả ra bản đồ trong tay, chỉ chỉ cho cô tầng băng ở bên trái đằng trước bị nghiền nát giống như là một lỗ thủng vỡ vụn phiêu phù nổi trên mặt hồ băng.
"Tầng băng không đủ dày." Anh không ngăn cản Khúc Nhất Huyền qua sông, chỉ là đề nghị: "Giảm bớt phụ trọng tiếp tục qua sông."
Mặc dù giảm bớt phụ trọng lác đác không có mấy, nhưng có đôi khi khả năng đè sập mặt băng chỉ là trọng lượng một cọng rơm.
** ** **
Việc giảm gánh nặng này, Phó Tầm làm.
Khúc Nhất Huyền xuống xe, kiểm tra.
Vừa rồi mạo hiểm thử xe ở vách đá như vậy, lốp xe bên trái phía sau đã bị mài mòn nghiêm trọng. Sau khi tiến vào đầm lầy, không biết sẽ là tình huống gì, nếu để lại đồ bảo hộ và tiếp tế ở bờ bên kia thì phải bảo đảm được trạng thái xe ở trình độ cao nhất.
Cô điều chỉnh thử xe xong, dỡ kích xuống, đến phía sau xe hỗ trợ.
Phó Tầm vừa dỡ lốp xe dự phòng xuống, thấy cô tới, ấn cốp sau xuống, hỏi: "Em có muốn nhìn một lần không?"
"Không nhìn." Cô quét mắt nhìn dụng cụ rợi rụng đầy đất, có chút đau lòng: "Đây vẫn là lần đầu, em để những thứ có thể cứu mạng..." Lời còn chưa dứt, Phó Tầm nắm chặt cổ tay cô kéo lên, kín kẽ đè cô trên cửa xe.
"Bàn kéo và dây thừng là đủ rồi." Anh thấp giọng, giống như đè nén cái gì, ngữ khí vừa thấp vừa trầm: "Bờ bên kia là đầm lầy, cây đều chết héo. Em cho rằng xe của em có thể đi bao xa?"
"Trước đó anh vẫn luôn nghĩ không thông suốt, vì cái gì Giang Nguyên mất tích, xe vẫn còn." Trán anh cúi xuống, chống lấy trán cô, thanh tuyến câm đến cơ hồ khó mà thành câu: "Giang Nguyên là bị Bành Thâm kéo vào đầm lầy."
"Hắn hiện tại làm hết thảy, đều là đang hoàn nguyên năm đó Giang Nguyên mất tích..."
Anh cúi đầu đi hôn cô, không chứa bất kỳ cảm giác tình dục nào, ngược lại giống như là trấn an, từ môi đến lưỡi, dây dưa lẫn nhau.
Khúc Nhất Huyền bị ép thừa nhận, cặp mắt kia giống như phủ một tầng sương mù, lộ ra một tia sáng trắng.
Những lời này của Phó Tầm, cô giống như là nghe hiểu, lại giống như không nghe hiểu, đứng thẳng bất động trước người anh, như linh hồn đã thoát ra khỏi thể xác có chút ngơ ngẩn mê mang.
"Em biết là hắn." Từ thời khắc bắt đầu hoài nghi hắn, cô liền mơ hồ có loại cảm giác, Giang Nguyên mất tích nhất định có liên hệ tới Bành Thâm.
Giang Nguyên rời đi đêm đó, người đầu tiên đuổi theo chính là đội viên tuần núi, Bành Thâm theo sát phía sau; Khi hắn trở về, sắc mặt tái nhợt, tràn đầy áy náy lắc đầu với cô, biểu thị tiếc nuối; Xe của hắn, toàn bộ là nước bùn, bẩn đến mức cơ hồ nhìn không ra diện mạo thật sự; Nghe nói đêm đó Bành Thâm nửa đường bị hãm xe, vì cứu xe mà bị tổn thương xương sống, lưu lại di chứng không cách nào ngồi lâu...
Đầu óc của cô như sắp vỡ, những hình ảnh phân loạn kia một mạch ùa lên —
Tấm ảnh chiếc Cruiser dính đầy bụi đất trong tay Phó Tầm kia; Bùi Vu Lượng cười gằn nói, tai nạn xe cộ của Vương Khôn là do hắn sắp xếp, vì đã làm quá nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng cho Bành Thâm, Bành Thâm không muốn hắn tiếp tục ở trong đội xe; Còn có những đoạn đứt quãng, chỉ còn sót lại từ đôi câu vài lời mấu chốt.
Không phải ngẫu nhiên, toàn bộ đều không phải ngẫu nhiên.
Vương Khôn từng làm việc cho đội thăm dò mỏ địa chất trên núi tuyết, cho nên biết rõ địa hình núi tuyết. Gần đó có cứ điểm quân sự bỏ hoang hẳn cũng là lúc thăm dò biết đến, sau khi hắn bị bệnh phù não đưa trở về, bắt đầu làm buôn lậu, đi tới đi lui trên đường vòng tây bắc.
Theo tuyến thời gian, Bành Thâm lúc ấy vừa vặn đang chơi thám hiểm, chơi xuyên qua khu không người.
Bành Thâm ham chơi, lại trượng nghĩa, bạn bè tất nhiên rất nhiều. Bùi Vu Lượng nói hắn có thể chơi cùng Vương Khôn, là vì trên tay Vương Khôn có con đường tiêu thụ hàng buôn lậu.
Ở đây nhất định có bí mật không thể cho ai biết khiến hai người liên hệ chặt chẽ với nhau, thế cho nên gặp phải đêm đó lúc Giang Nguyên đi lấy nước đã phá vỡ chân tướng.
Có điều tại sao cô ấy lại phải rời đi?
Trong doanh địa nhiều người như vậy, bất kể là kêu cứu hay là cầu viện đều an toàn hơn so với việc cô ấy đơn thương độc mã rời khỏi doanh địa.
Vấn đề này, giống như là một nút buộc, gắt gao thít chặt. Bất kể cô cứng rắn tách ra hay là gắng sức kéo lại, đều sừng sững bất động.
Tay cô cứng đờ, dùng sức cầm ngược lại tay Phó Tầm: "Đi, sang bờ bên kia, tự mình hỏi hắn."
** ** **
Độ khó khi qua sông băng không khác gì cổn đao phong, cái trước nếu là lớp băng đủ dày, cái gì trôi đi cũng không phải vấn đề. Nhưng bây giờ nan đề chính là, lớp băng trên mặt hồ quá mỏng, chỉ cần mặt băng chỗ nào hơi yếu ớt, một áp là nát.
Vì giảm phụ trọng, Khúc Nhất Huyền đến xích sắt cũng không buộc, để xe trần trụi đi lên mặt băng.
Mặt băng bóng loáng, bánh xe không dễ chạm đất. Dù cho nắm chặt tay lái, cũng sẽ phát sinh tình huống không thể khống chế phương hướng.
Nhưng trước mắt, so với phương hướng mất khống chế, Khúc Nhất Huyền lại không dám thêm chân ga.
Cho tới giờ khắc này, cô mới biết được cái gì gọi là "Như đi trên băng mỏng".
Cũng may đường kính mặt băng phải vượt qua còn chưa tới trình độ khiến hai tay cô đổ mồ hôi, mắt thấy đang từng tấc từng tấc tiếp cận bờ bên kia, tiếng lòng căng thẳng của Khúc Nhất Huyền khẽ buông lỏng, cô chậm dần tốc độ xe, làm bước chuẩn bị cuối cùng để lên bờ.
Nhưng ngay vào lúc này, Bành Thâm vẫn luôn ẩn trong sương mù, kẹp nghiêng lấy điếu thuốc, mang theo thuổng sắt sải bước đi ra.
Hắn đứng ở bên bờ hồ, thuổng sắt trong tay từ chỗ cao ném xuống dưới, cắm nghiêng vào mặt băng, phá ra một xẻng vụn băng.
Một loạt động tác này, rơi ở trong mắt Khúc Nhất Huyền, giống như từng thước phim quay chậm, mắt cô như muốn nứt ra, huyệt thái dương nhảy thình thịch, động tác so với ý thức càng nhanh hơn, trong khoảnh khắc hắn không quan tâm đập xuống xẻng thứ hai, lập tức tăng tốc.
Lốp xe phát ra âm thanh trên mặt băng, bánh xe nhấp nhô, đánh một vòng tại chỗ. Nhưng động lực mạnh mẽ vẫn thúc đẩy bánh xe lượn vòng đánh về hướng phía trước, nhanh chóng tăng tốc ngược hướng bờ bên kia.
Nhưng dù là phản ứng kịp thời như vậy, cũng đánh không lại tốc độ băng nứt.
Khúc Nhất Huyền rõ ràng nghe thấy có âm thanh băng nứt từ gầm xe truyền đến, bánh sau xe không còn, phương hướng của cô rối loạn, lấy tất cả động lực hướng nhào về phía trước.
Cùng một thời gian, không chỉ tiếng băng nứt bên tai càng thêm rõ ràng, ngay trước mắt, lớp băng cách cách bờ bên kia bất quá một mét cũng đang lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được sụp đổ.
Mắt thấy bánh xe sắp hạ xuống, Khúc Nhất Huyền dùng đủ mã lực, một mạch chồng chất trên động lực. Chân ga đạp tới cùng, trong âm thanh chói tai bén nhọn giống như phanh lại, xe việt dã đè lên mặt băng cực nhanh nhào lên cao điểm.
Nháy mắt bánh trái lên bờ trước, bánh sau vừa hãm, dưới tất cả động lực phanh lại, cầu sau xe việt dã nhào vào trên bờ thế không thể đỡ, Khúc Nhất Huyền sau khi nghe thấy thanh âm va chạm cầu, thân xe lập tức lắc một cái, bốn bánh xe đồng thời toàn bộ chạm đất, xe việt dã xông lên lao thẳng vào sương mù dày đặc, mượn thế sườn núi chậm rãi ngừng ngay trước vũng lầy.
Khoảng không phía trên vũng lầy, chật hẹp đan cài, trên đường có cành khô gãy cùng gốc cây.
Có ánh sáng xuyên thấu qua vùng trời này rót xuống, rơi vào dưới bóng cây trong rừng. Chiếu sáng hai cây đại thụ cắm nghiêng trong đầm lầy, cùng người bị dây thừng cột trên gốc cây.
Khúc Nhất Huyền đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó da đầu tê dại.
Lúc gió thổi sương mù tan đi, cô rõ ràng trông thấy, hai gốc cây cột Bùi Vu Lượng cùng Vương Khôn kia đang từng chút một bị đầm lầy thèm ăn phía dưới nuốt dần.