Khúc Nhất Huyền đột nhiên bị cắn một ngụm, mu bàn tay tê rần, phản xạ có điều kiện rút tay về, trừng nó.
Con chồn kia bị Phó Tầm căn rặn phải giấu mình cho kỹ, sau khi đạt được mục đích sớm rút về trong tay áo Phó Tầm, đừng nói chồn, đến một cái lông chồn cũng không thể trừng đến.
Thế là, cô hung tợn mắng nhỏ một câu: "Chờ đấy, sớm muộn có ngày cho mày vào nồi."
Phó Tầm bật cười.
Anh vỗ vỗ Điêu Thuyền trong tay áo đang xao động bất an, nói với Khúc Nhất Huyền: "Tôi đi trước cho nó ăn chút gì."
Khúc Nhất Huyền gật gật đầu, đưa mắt nhìn Phó Tầm đi, lại lấy cho mình một chén cháo, vừa thổi hơi nóng vừa đút vào miệng.
** ** **
Cháo uống đến một nửa, cô đột nhiên cảm giác được không thích hợp.
Cô nâng mắt, ánh mắt quét về phía doanh địa Bùi Vu Lượng đặt chân kia — nơi đó trước kia là văn phòng chỉ huy của cứ điểm quân sự, cách chỗ lều vải của cô vẻn vẹn một cánh cửa sổ có giá đỡ đã bị hủy.
Bản Thốn đang quét dọn vệ sinh.
Mặt đất bằng xi măng tích bụi đã lâu, lại thêm lúc rút lui còn sót lại phế phẩm, muốn thu thập ra một chỗ sạch sẽ có thể an ổn nằm một đêm, công trình còn rất lớn.
Thượng Phong đang chuẩn bị bữa tối.
Nói là bữa tối, bất quá là một chút thực phẩm miễn cưỡng lấp đầy bụng, tỷ như: Lương khô, lạp xưởng hun khói, thịt khô, hoa quả khô. Không so được với Khúc Nhất Huyền đêm nay phong phú, xa xỉ.
Lão Tổng đang điều chỉnh thử đèn trên đầu xe.
Đêm đó ở quần thể Hồng Nhai sau khi đầu bóng đèn gặp nước bị trục trặc, cơ hồ mỗi đêm đều có thể thấy hắn đang loay hoay đèn trên đầu xe.
Quyền Khiếu...
Khúc Nhất Huyền giật mình, rốt cuộc biết là lạ ở chỗ nào.
Bản Thốn từ trong Discovery chuyển xuống hết thảy có năm cái túi ngủ, chuyện đương nhiên Khúc Nhất Huyền tính nhân số là năm người, cũng không lưu ý người trong doanh địa Bùi Vu Lượng đã đến đông đủ hay chưa.
Cô cảm thấy có chỗ không đúng, chính là nhân số không khớp.
Quyền Khiếu không ở trong doanh địa. Thường ngày Quyền Khiếu giống như cái bao tải bị Bản Thốn cùng Thượng Phong xách đến dọn đi, không phải chồng chất trong nơi hẻo lánh thì là nhét vào bên cạnh chân ghế, dù không có cảm giác tồn tại gì, nhưng tốt xấu còn có một chỗ cắm dùi.
Đêm nay, đừng nói trong góc không có hắn, chỉ là bóng dáng Quyền Khiếu, Khúc Nhất Huyền cũng không thấy được.
Cô bưng bát đứng dậy, tản bộ đến bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Bùi Vu Lượng ban đầu đang lắc lư bên cạnh xe Bản Thốn kiểm tra tu sửa không biết đã đi đâu, xe lẻ loi trơ trọi dừng ở cửa.
Suy nghĩ trong lòng cô xoay chuyển trăm lần, thân thể có hành động trước ý thức, vòng đi doanh địa Bùi Vu Lượng.
Bản Thốn trông thấy cô trước, cúi đầu kêu một tiếng "Khúc gia", mang theo thuổng sắt rụt lại muốn chen đi ra từ góc tường.
Khúc Nhất Huyền thấy thế, chân dài một bước, không nghiêng không lệch ngăn trở đường đi của anh ta.
Bản Thốn khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn cô: "Tiểu Khúc gia?"
Khúc Nhất Huyền cười cười, phá lệ hữu hảo: "Tôi có nấu cháo, có muốn đi qua uống chút không?"
Bản Thốn hồ nghi.
Anh ta hiểu rõ Khúc Nhất Huyền là ác nhân tính toán chi li, đừng nói húp cháo, không được cô đồng ý, đến nhặt một hạt gạo từ trong túi cô rơi ra ngoài, cô cũng có thể buộc ngươi trả lại hai hạt gạo, làm sao lại tốt tính mời anh ta húp cháo như vậy?
Nghĩ như vậy, Bản Thốn không ngừng lắc đầu cự tuyệt: "Tiểu Khúc gia nấu cháo, tôi nào dám uống chứ, sợ giảm thọ." Một câu, thực tình thành ý, không có chút ý châm chọc nào.
Khúc Nhất Huyền nghe cảm thấy rất êm tai, cũng lười thừa nước đục thả câu với anh ta, hỏi: "Anh không uống à, vậy tôi mời ông chủ Bùi đi uống hai hớp. Vậy ông chủ Bùi của các anh đâu?"
Bản Thốn vô ý thức chỉ hướng ngoài cửa: "Không phải ở kia... Người đâu?"
Anh ta vò đầu: "Vừa rồi còn ở trên xe, kiểm tra tu sửa mà."
"Xe Thượng Phong từ hôm qua cho tới hôm nay đều hỏng đến mấy lần, không phải cái này trục trặc thì là cái kia trục trặc, hôm nay dứt khoát không đi được rồi... Bùi ca cũng phải đến tự mình nhìn xem."
Xem ra Bùi Vu Lượng căn bản không có ý định mang theo tổ ba người trộm mộ này chơi cùng.
Khúc Nhất Huyền ước lượng bát sứ trong tay, sau khi dạo qua một vòng trong lòng bàn tay, lại hỏi: "Quyền Khiếu đâu? Sao hôm nay không thấy hắn xuống xe?"
"A, trong xe nghỉ ngơi." Bản Thốn liếm liếm môi, nói: "Bùi ca nói hắn không thoải mái, đêm nay lưu lại trên xe."
Thìa Khúc Nhất Huyền quấy cháo trong chén dừng lại: " Bùi ca của anh nói anh ta không thoải mái? Quyền Khiếu không phải ở trong xe anh sao?"
Bản Thốn hướng phía sau cô liếc nhìn, sắc mặt có chút mất tự nhiên: "Tôi đây nào biết được chứ... Cô đi hỏi Bùi ca."
Khúc Nhất Huyền mặt đối mặt cùng hắn, Bản Thốn mỗi tiếng nói cử động đều không rơi toàn bộ in dấu trong đáy mắt cô. Cô vừa cảm giác được hành vi của Bản Thốn có chút tương phản với bình thường, chợt mắt cá chân tê dại một trận, báo động nguy cơ của thân thể không hề có điềm báo trước mà sáng lên đèn đỏ.
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, cô kề sát về hướng chân tường.
Nhưng vẫn chậm.
Chẳng biết khi nào Bùi Vu Lượng đã xuất hiện ở phía sau, cô vừa tránh một cái, hắn ôm không khí, tay duỗi giữa không trung muốn bắt yết hầu cô phản ứng cực nhanh lại lần nữa khóa đến, vặn chặt vai trái Khúc Nhất Huyền.
Lực tay đàn ông rất lớn, lại dùng toàn lực, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị bóp một cái, dùng sức cơ hồ bóp nát xương bả vai cô.
Cô kêu lên một tiếng đau đớn, cong khuỷu tay chống đỡ, Bùi Vu Lượng giống như sớm đoán được cô sẽ có chiêu này, tay trái trống không nắm chặt khớp nối thuận theo lực của cô từ sau đưa tới, trực tiếp phá chiêu của cô từ nửa đường.
Bùi Vu Lượng khóa cô trong ngực, khuỷu tay kiên cố khóa chặt chế trụ cổ cô, hơi dùng lực một chút, khiến cho cằm cô nâng lên nhìn mình.
Cặp mắt âm trầm kia rơi xuống, lúc bốn mắt nhìn nhau, hắn nhếch miệng cười một tiếng, hỏi: "Cô đang tìm tôi?"
Vết sẹo ở thái dương theo hắn cười lên, bẻ cong thành một đường, dữ tợn lại rạn nứt.
Khúc Nhất Huyền bị hắn khóa đến thở không ra hơi, cười lạnh một tiếng, vò đã mẻ không sợ vỡ, chiếc bát sứ trong tay kia chợt bị đập mạnh lên trên vách tường, vỡ thành hai nửa hình trăng lưỡi liềm sắc bén.
Cô cầm mảnh sứ vỡ, mắt không chớp đâm tới khuỷu tay Bùi Vu Lượng đang khóa tay cô, chiêu thức hung ác, căn bản không quan tâm mảnh vỡ này đâm xuống sẽ gây ra hậu quả thế nào.
Bùi Vu Lượng không phòng bị chiêu này, cánh tay đau xót, áo jacket phòng ẩm chống nước trực tiếp bị Khúc Nhất Huyền vạch phá một vết rách, mảnh sứ vỡ xâm nhập máu thịt, cắt ra một vết thương, máu tươi chảy ròng.
Dưới cảm giác kinh sợ, cảm xúc phẫn nộ của hắn che trời lấp đất, hắn phát tính hung ác, mắt thấy Khúc Nhất Huyền muốn nhân thể thoát thân, hắn đưa tay chộp một cái, xách ở cổ áo gáy cô, dùng góc độ xảo quyệt vây cô ở giữa góc chết vách tường.
Cái tay bị thương kia, ngả về sau lưng, từ sau lưng rút ra khẩu súng, hung ác đến cực điểm dí lên đỉnh mi tâm của cô: "Lại động một cái cho ông đây xem!"
Xu thế này, bất ngờ.
Thân thể Khúc Nhất Huyền cứng đờ chống tường, nâng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt của cô vừa hung vừa ác, mảnh sứ vỡ trong tay đổ máu, ngay tiếp theo con mắt cũng giống như bị huyết sắc nhuộm đỏ, ửng đỏ tiếp cận hắn. Dù người bị quản chế, lại không thấy nửa phần túng quẫn hay chật vật.
Biến cố phát sinh quá đột ngột, trong tiếng hừ nhỏ bỗng nhiên im bặt, toàn bộ khu hoang phế lâm vào một mảnh hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Bản Thốn cách gần nhất, ánh mắt của anh ta từ trên mặt Khúc Nhất Huyền rơi xuống chuôi súng đang chống lên ấn đường của cô lại dời đến trên mặt Bùi Vu Lượng đêm nay giống như là đổi thành một người hoàn toàn khác, cảm giác sợ hãi thật sâu làm hai chân anh ta run lên, cơ hồ đã mất đi năng lực hành động.
Anh ta liếm liếm môi, nuốt nước bọt xuống một tiếng, ý đồ hoà giải: "Bùi... Bùi ca, anh chớ chấp nhặt với phụ nữ. Tiểu Khúc gia chỉ là... chỉ là..." Chỉ là cái gì, anh ta cũng không biết.
Anh ta chỉ biết là, lúc Khúc Nhất Huyền hướng về phía mình nghe ngóng Quyền Khiếu, Bùi Vu Lượng từ gian phòng ra, ám chỉ anh ta không được nhắc nhở tiểu Khúc gia.
Hết thảy phát sinh tiếp đó đều làm anh ta trở tay không kịp, thậm chí còn không biết hai người này tại sao trong nháy mắt liền không để ý mặt mũi, giương cung bạt kiếm.
Bùi Vu Lượng quét Bản Thốn liếc mắt một cái, họng súng chống ở ấn đường Khúc Nhất Huyền hơi dùng lực, khiến gáy cô đập lên tường, sau đầu run lên từng trận.
Khúc Nhất Huyền bị đánh một cái, buồn bực không lên tiếng nắm chặt mảnh sứ vỡ trong tay, vận sức chờ phát động.
Bùi Vu Lượng quét
mắt đầu ngón tay cô bóp ra máu, cười một tiếng trào phúng: "Đừng uổng phí sức lực."
Thanh âm của hắn vừa trầm lại chậm, giống như tiếng ma sát thô ráp phát ra lúc răng cưa cưa đầu gỗ, hắn vặn chốt an toàn, giống như là cố ý cho Khúc Nhất Huyền nghe, cái linh kiện nhỏ xíu kia nhẹ vang lên phóng đại vô hạn bên tai cô, giống một thước phim quay chậm, từng tấm từng tấm nhảy lên.
"Cô tốt nhất đừng lộn xộn." Hắn hạ giọng, cắn cười: "Ngón tay của tôi đặt ngay trên cò súng, cực kỳ khẩn trương."
"Đến nói một chút, người của cảnh sát bên kia, đều giấu ở đâu."
Khúc Nhất Huyền hơi nghiêng nghiêng đầu, cười: "Ở đâu ra người?"
Bùi Vu Lượng hừ cười một tiếng: "Bành Thâm đều nói với tôi rồi, nói cô cùng một cảnh sát gọi là Cố Yếm mai phục ở bên trong cứ điểm quân sự, chờ một mẻ hốt gọn." Hắn híp mắt, mắt nhìn Bản Thốn vừa rồi có ý đồ cầu tình cho Khúc Nhất Huyền, tiếng cười trào phúng: "Còn muốn thay cô ta nói chuyện sao?"
Bản Thốn trắng cả mặt, không lên tiếng.
Trong đồng tử đen nhánh của Khúc Nhất Huyền hiện ra biểu lộ hơi có điểm càn rỡ của Bùi Vu Lượng, cô giật giật khóe môi, nói: "Tôi thật không biết người ở đâu, anh bị Bành Thâm lừa, anh ta..."
Họng súng ở ấn đường trầm xuống, cô lập tức ngậm miệng.
Tấm lưng dán vào tường bị mồ hôi lạnh thẩm thấu, cô không đổi sắc mặt khẽ thở ra một cái, dùng ánh mắt còn lại tìm kiếm bóng dáng Phó Tầm.
Bùi Vu Lượng từ trên cao nhìn xuống Khúc Nhất Huyền, nói: "Hai người các cô ai tôi cũng không tin, đêm nay nếu cô không nói cho tôi chỗ bọn họ mai phục, tôi không ngại trên tay lại nhiều thêm một mạng người đâu."
Khúc Nhất Huyền đứng thẳng bất động, trên ấn đường là xúc cảm lạnh buốt của họng súng, cô nuốt một ngụm nước miếng, thấp giọng nói: "Tôi không có thiết bị thông tin, anh biết. Tôi không có cơ hội liên lạc..."
"Khúc Nhất Huyền." Bùi Vu Lượng ngắt lời cô, thanh âm hắn lạnh lẽo, giống như từ trong hàm răng rặn ra, kẹp theo ý lạnh âm u: "Cảnh sát giao thông ngăn cô lại muốn cô đưa giấy lái xe ra là Cố Yếm?"
Khúc Nhất Huyền nhếch môi, không lên tiếng.
Lời nói này của Bùi Vu Lượng cơ hồ khiến cô lâm vào hoàn cảnh tứ cố vô thân, nơi này chỉ có cô là ngoại địch, lập trường của cô bị phân chia rõ ràng, sẽ không có người nào giúp cô.
Lòng cô trầm xuống, nâng mắt nhìn về phía Bùi Vu Lượng.
Bản Thốn cùng Thượng Phong đối với cô mà nói, đều không phải uy hiếp.
Trong tay lão Tổng phải chăng cũng có súng giống như Bùi Vu Lượng, cô không biết được, nhưng tình trạng trước mắt, nếu cô không đoạt được khẩu súng trong tay Bùi Vu Lượng này, cũng chỉ có thể chịu đựng yếu thế, mặc hắn nắn bóp.
Khóe mắt cô tìm kiếm bốn phía tất cả những nơi ở có thể giấu mình, ẩn nấp, nhưng trong phòng chỉ huy trống trải, ngoại trừ khung cửa rách nát thì không có gì cả.
Mắt thấy lâm vào tuyệt cảnh như vậy.
Ngoài cửa, trong góc chết tất cả mọi người đều nhìn không thấy, có một cái bóng trắng lén lén lút lút, dọc theo bệ cửa sổ nhanh chóng trốn tránh chạy tới.
Tim Khúc Nhất Huyền nhảy lên một cái, không để lại dấu vết dùng ánh mắt đi tìm vị trí Phó Tầm.
Trong lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, máu khắp người sôi trào, trái tim nhảy gần như mất kiềm chế.
Cô liếm liếm bờ môi khô khốc, giọng nói khàn khàn: "Anh nghe tôi nói, tôi thật không biết người ở nơi nào. Anh cũng nhìn thấy, từ sau khi tôi vào đây, ngoại trừ phòng chỉ huy này, không hề đi qua những nơi khác..."
Ánh mắt của cô rốt cục bắt được thân ảnh Phó Tầm, trong lòng cô hơi trấn định lại, nhẹ thở phào, đang muốn lại tranh thủ chút thời gian.
Bùi Vu Lượng triệt để không có kiên nhẫn, một tay hắn bóp chặt cổ cô, chậm rãi dùng sức, ngữ khí gần như dữ tợn nói: "Vậy Phó Tầm đâu?"
Cổ Khúc Nhất Huyền căng lên, cảm giác ngạt thở do không có không khí làm cho lồng ngực cô khó chịu, trong đầu hình như có một đội trống đang vừa nện bước vừa đánh gậy gõ trống, bỗng gáy cô một trận choáng váng, khóe mắt khóa lại cái bóng trắng kia giống như trèo đèo lội suối, lặng yên không một tiếng động tới gần, hô hấp khó khăn nói: "Anh hỏi lần nữa?"
Mảnh sứ vỡ trong tay cô cuộn tròn cắt vào trong lòng bàn tay.
Mắt thấy Điêu Thuyền càng ngày càng gần, cô cong khóe môi lên cười một tiếng.
Tiếng cười kia khàn khàn, nghe khiến người ta không rét mà run.
Bùi Vu Lượng biết cô khó xơi, nhưng không biết xương cốt cô cứng như vậy, dưới tức giận hắn phát hung ác, dùng sức gần như bóp nát xương cốt của cô: "Tôi hỏi lại lần nữa, Phó Tầm đâu!"
"Anh ấy à..." Khóe mắt của cô tan rã chuyển đến phía sau hắn.
Vị trí Phó Tầm bất lợi, cơ hồ vừa xuất hiện liền sẽ bị phát hiện, dù cho không phải Bùi Vu Lượng, cũng sẽ có lão Tổng, Thượng Phong hoặc là Bản Thốn...
Cô rũ mắt, trong cổ họng có tiếng thở dốc: "Anh ấy... ở ngay sau lưng anh đấy."
Cô vừa dứt lời, ấn đường Bùi Vu Lượng giật mạnh, họng súng chống lên cô dùng sức, khấu chặt ở tay cầm, mắt thấy muốn đập một phát nữa, một tiếng vút nhẹ, trầm thấp tựa như tiếng đàn, gấp gáp lại mạnh mẽ, phá không (
phá, vọt qua không khí với tốc độ cực nhanh) vang lên.
Bóng trắng trên bệ cửa sổ kia, nhảy lên một cái, móng vuốt bám lấy Khúc Nhất Huyền hai ba cái đã nhảy vọt đến đầu vai cô, lập tức bổ nhào về phía trước, móng vuốt sắc bén dày đặc, cào thẳng hướng mắt Bùi Vu Lượng.
Một kích không kịp phòng ngừa này, khiến trận địa của Bùi Vu Lượng bị mất, hắn ngửa mặt về sau, ý đồ tránh đi cái cào của Điêu Thuyền.
Cùng lúc đó, Khúc Nhất Huyền cũng bắt lấy sơ hở này. Cô cắn môi, đưa tay, hai tay còn run rẩy, lại không chút do dự dùng sức nắm chặt cổ tay Bùi Vu Lượng đang cầm súng vận sức vặn họng súng của hắn khẽ đảo ra bên ngoài.
Cùng một thời gian, Bùi Vu Lượng lấy lại tinh thần, mắng to một tiếng "chết tiệt", lập tức bóp cò súng.
Âm thanh đạn ra khỏi nòng gần ngay bên tai, sóng âm chói tai, khiến Khúc Nhất Huyền có ngắn ngủi mất đi thính lực, tiếng "ông ông" trong đầu quanh quẩn ở bên tai, cô vô ý thức, đưa tay ôm lấy Điêu Thuyền vào trong ngực, thay nó tránh đi báng súng lúc Bùi Vu Lượng nổi giận nện xuống, cứng rắn dùng vai trái đi đỡ.
Không ngờ, kịch liệt đau nhức trong dự đoán cũng không giáng xuống.
Ánh sáng trước mắt cô tối sầm lại, bị kéo vào trong một lồng ngực quen thuộc.
Anh cúi đầu, chăm chú bảo hộ cô trong ngực, như muốn khảm vào trong tính mạng mình, dùng sức đến mức toàn thân cô đều cảm thấy đau nhức.
Môi của anh ở ngay bên tai cô, thanh tuyến thấp đến bụi bặm, lại mười phần có lực: "Tránh ra đằng sau tôi."
* Tác giả có lời muốn nói: Chồn muội lập công lớn, tôi đoán một chút tiểu yêu tinh lần này sẽ tranh công muốn ăn cái gì... Cá tầm khô khẳng định không thỏa mãn được... Đoán chừng phải đi gặp Phó Chinh muốn thịt cá mập khô mới có thể thỏa mãn... Riêu: Mất nửa tiếng đồng hồ để tìm raw tra xem Phó Chinh là ai, kết quả vẫn không biết =(((( Tạm cho là một anh nào đó giàu nứt đố đổ vách giàu hơn cả Chuyên gia giám định đồ cổ hàng đầu của chúng ta vậy, thấy họ Phó là biết giàu rồi ó.:)