Vừa sáng sớm, Lâm Việt và Tuyết My đã bị triệu tập tại phòng kí túc xá của Liễu Như.
Hai người, một kẻ ngáp ngắn, một kẻ ngáp dài, sắc mặt còn chưa tỉnh táo hẳn.
Lâm Việt vốn thích ngủ nướng, hôm nay bất đắc dĩ phải thức sớm, có chút không thoải mái: "Mặt trời còn chưa lên tới đỉnh, cậu gọi tớ tới đây sớm như vậy làm gì?"
Liễu Như đang bận tìm cái gì đó: "Dù sao cũng phải thức dậy để đi học, thức sớm một chút để chuẩn bị cũng không nghiêm trọng lắm.
Tớ đang muốn tốt cho cậu, thức sớm rất có lợi cho sức khỏe." Liễu Như vô cùng bỉ ổi, rõ ràng cô không có ý tốt như vậy.
Lâm Việt không phải con nít, đã sớm nhìn thấu sự thật: "Cậu đang muốn tốt cho tớ? Cậu không cảm thấy ngại khi nói ra những lời dối trá như thế sao?" Cũng không có ý gì hết, chỉ đơn giản là nói ra những gì cần nói thôi.
Liễu Như ngừng động tác, quay đầu nhìn Lâm Việt: "Bà đây thật sự là có lòng tốt với cháu ngoại." Nói xong tiếp tục tìm kiếm đồ.
"Cháu trai không dám nhận!" Lâm Việt ngã lưng, nằm dài trên trần nhà.
Tuyết My từ đầu tới cuối không nói một lời nào, chỉ là lẳng lặng ngồi trên giường ngủ của Liễu Như, chăm chú quan sát từng hành động, cử chỉ, nét mặt của Liễu Như.
Tuyết My sớm nhận ra có điều gì đó rất lạ ở Liễu Như, đại não của cô không ngừng hoạt động phân tích, cuối cùng cũng cho ra được kết quả.
Tuyết My nhẹ nhàng nói: "Liễu Như, cậu nói cho tớ biết, có phải."
"Đúng vậy!" Liễu Như không cần nghe hết cũng đủ biết được Tuyết My đã đoán đúng chuyện mình sắp làm.
Chuyện này cũng không có gì là khó hiểu, chơi thân với Tuyết My nhiều năm như vậy, Liễu Như đã phát hiện được tài năng đọc được suy nghĩ của người khác của Tuyết My.
Có lúc, Liễu Như còn nghĩ rằng sau này Tuyết My sẽ là chuyên gia tâm lý nổi tiếng, được nhiều người tin dùng.
Lâm Việt bị một dấu hỏi lớn đè lên trên đầu, không giải thích được: "Rốt cuộc hai cậu có bí mật gì mà tớ không biết? Hai cậu xem tớ là người ngoài sao?" Lâm Việt vẫn nằm im bất động dưới trần nhà, chỉ có khóe miệng là cử động.
"Tìm được rồi!" Liễu Như đột nhiên hét lên khiến Lâm Việt và Tuyết My cùng lúc giật mình.
Lâm Việt bật người ngồi dậy: "Tìm được cái gì mà mừng quá vậy? Mà, cậu chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tớ đó!!"
Liễu Như đứng đối diện với hai người bạn: "Chuyện đó cần trả lời sao? Chúng tớ không cần nói cậu cũng sẽ hiểu, ngay bây giờ cậu sẽ được biết."
Liễu Như đưa ra một tờ giấy, để trước mặt bọn họ, trên đó có chữ viết bằng tay: "Tối qua tớ đã viết, nhưng sáng ra không biết đã để ở đâu.
Bây giờ đã tìm thấy, để các cậu chờ lâu, xin lỗi!"
Lâm Việt và Tuyết My dán mắt lên tờ giấy, đọc thành tiếng, đọc thật to: "Những chuyện muốn làm cùng một người!"
Lâm Việt vô cùng bất ngờ: "Cái này là do cậu viết ra? Cậu, chẳng lẽ cậu đã say mê người nào rồi?" Trên mặt có chút thích thú.
"Ý cậu là sao? Thích một người là chuyện bình thường, cũng đâu phải là chuyện gì kinh động trời đất đâu." Liễu Như xem đây là chuyện quá bình thường.
Lâm Việt càng lúc càng thích thú: "Có thể cung cấp mặt mũi, gia cảnh, tiểu sử, những thứ liên quan tới người trong mộng của cậu cho tớ được không?"
"Cậu muốn cướp người tớ thích sao?"
"Chỉ là muốn biết thôi! Không có ý gì hết."
"Tớ chỉ cho cậu biết mặt mũi của người đó thôi, còn chuyện tiểu sử, lý lịch, cậu đừng hòng có được." Liễu Như trợn mắt.
Tuyết My đưa tay ra với lấy tờ giấy, đọc, trong đó là những chuyện mà Liễu Như muốn được làm cùng Minh Phong.
Một hồi sau, mới mở miệng: "Cậu xác định sẽ theo đuổi người đó thật sao?"
Liễu Như không cần suy nghĩ nhiều, dùng sức gật đầu như để chứng tỏ sự nghiêm túc của mình.
Tuyết My hỏi tiếp: "Người đó là ai?"
"Minh Phong!~" Liễu Như không giấu được vui vẻ khi nhắc tới Minh Phong.
Minh Phong? Chỉ hai chữ nhưng lại làm ùng lỗ tai của Lâm Việt và Tuyết My.
Minh Phong sao? Cũng khó trách bọn họ kích động.
Tuy mới vào trường không bao lâu nhưng bọn họ cũng ít nhiều biết