Liễu Như vừa bước vào phòng kí túc xá của mình chưa được bao lâu liền bị Lâm Việt làm cho hoảng hốt.
Lâm Việt nửa sống nửa chết chạy lại, hai tay chống gối thở hì hục.
Đợi lúc cậu ấy lấy lại khí lực, Liễu Như đã bước vào bên trong thay đồ.
Lúc Liễu Như từ trong phòng thay đồ bước đi ra, Lâm Việt đã ngồi ở trên giường, quần áo đồng phục có chút xốc xếch.
Liễu Như mở lời trước: "Nghe Tuyết My nói cậu đã chuyển phòng sang khu kí túc xá nam."
Lâm Việt gật đầu: "Ừm~ lúc đầu do trường chưa kịp sắp xếp nên mới để tớ ở chung phòng với Tuyết My.
Bây giờ trường đã sắp xếp lại.
Hơn nữa, quy định của trường là nam ở một khu, nữ ở một khu, nhất định không được lẫn lộn."
"Ừm~" Liễu Như đơn giản ừm một tiếng.
Tiếp theo, Lâm Việt nhìn trước ngó sau, sau khi xác định xung quanh không có người liền nói nhỏ với Liễu Như: "Liễu Như, cậu thích Minh Phong phải không?" Câu hỏi chứa ẩn ý sâu xa.
Liễu Như nghi ngờ có gì đó không bình thường nhưng vẫn trả lời: "Cậu biết rồi còn hỏi.
Có gì không?"
"Cậu thích Minh Phong, vậy, vậy..." Lâm Việt ấp úng, Liễu Như không có kiên nhẫn: "Có chuyện gì thì nói thẳng ra cho bà! Nói dài dòng sẽ bị ăn đấm thay cơm!!" Cung tay lên, khí phách tung trời.
Lâm Việt run sợ, tuôn trào văn chương một hơi: "Nếu cậu thích Minh Phong, vậy chắc chắn là cậu muốn tìm hiểu những gì có liên quan tới cậu ấy.
Đúng lúc tớ vừa mới biết một thông tin tuy không quan trọng lắm nhưng cũng khá hữu ích.
Cậu có muốn biết không?"
Liễu Như nghe nhắc tới Minh Phong, trong lòng sôi sục, rõ ràng là muốn biết, rất rất muốn biết: "Đương nhiên là muốn! Tớ lệnh cho cậu lập tức nói ra, nếu không có chết thì đừng kêu oan!"
Lâm Việt lùi ra đằng sau: "Nếu cậu giết tớ, thông tin này cũng sẽ bị chôn vùi dưới đất."
Liễu Như cũng không dư hơi sức đâu mà giỡn nữa, chuyện chính sự bây giờ mới quan trọng: "Được rồi, cậu mau nói đi!" Giọng nói kèm theo chờ đợi.
"Nhưng tớ có một yêu cầu!"
"Yêu cầu gì?"
Lâm Việt suy nghĩ hồi lâu, lấy hết can đảm ra để nói: "Xin số điện thoại của Đức Hải cho tớ!"
Yêu cầu vừa nói ra, Liễu Như bị một cú sốc nhẹ, Lâm Việt muốn có số điện thoại của Đức Hải? Cô quan sát Lâm Việt, trong đầu liền hiểu ra chuyện gì, nhưng cũng không muốn đi quá sâu vào.
Liễu Như không phải là người bảo thủ, chuyện này cô rất tôn trọng, chưa bao giờ đem ra để làm trò đùa.
Hơn nữa, Lâm Việt còn là người bạn tốt của cô, cậu ấy có khuynh hướng yêu khác với người thường, như thế đáng thương hơn đáng trách.
Nếu như chuyện này mình có thể giúp thì mình nhất định sẽ giúp.
Mang hạnh phúc đến cho người khác cũng chính là làm bản thân mình hạnh phúc.
Những suy nghĩ trong bụng, Liễu Như nhất quyết sẽ không trút nó ra khỏi miệng, chỉ là âm thầm giúp đỡ: "Lâm Việt, cậu có phải bạn tốt của tớ không? Ai đời nào lại đặt điều kiện với bạn thân của mình.
Xem ra, cậu thật thối nát!"
Lâm Việt khoác tay phủ nhận: "Chúng ta là bạn tốt, nhưng, nhưng tớ, tớ cũng phải vì bản thân mình một chút chứ.
Với lại yêu cầu của tớ chắn chắn sẽ không làm khó cậu.
Kinh nghiệm hiểu biết về cậu bao nhiêu năm qua cho tớ biết như vậy." Lâm Việt tràn đầy tự tin.
Liễu Như nhàm chán nói: "Được, được.
Cậu mau nói thông tin về Minh Phong đi!"
"Cậu hứa sẽ giúp tớ?"
"Cậu có một phút để nói, nếu không sẽ nhận lấy hậu quả xấu!" Liễu Như bắt chước Minh Phong dùng chiêu này.
Lâm Việt hối hả nói: "Được, được! Tớ tình cờ biết được phòng kí túc xá của Minh Phong nằm ở đâu, hơn nữa còn ghi số phòng lại một cách cẩn thận, mục đích là đưa cho cậu." Nói xong mò trong túi một tờ giấy đưa cho Liễu Như.
Liễu Như nhận lấy, mở ra đọc: "Lầu 3, phòng số 1402.
~" Đột nhiên một trận cảm giác lạ ùa đến.
Chuyện này mà mình cũng không nghĩ đến.
Mình đúng thật là ngốc! Nói thích người ta mà không chịu tìm hiểu chỗ người ta ở.
Chuyện cơ bản nhất mà mình lại bỏ sót!!
Chỉ là mới biết địa chỉ phòng của Minh Phong nằm ở đâu, nhưng Liễu Như lại có cảm giác như Minh Phong đang ở rất gần mình.
Trong đầu cô liền nhô ra một ý định, đã không biết thì thôi, một khi đã biết thì nhất định phải tìm đến!
Lâm Việt hỏi: "Cậu nghĩ thông tin này có hữu ích không?" Có chút lên mặt.
Liễu Như nắm chặt tờ giấy trong tay: "Không! Hoàn toàn không hữu ích!"
Một câu trả lời làm Lâm Việt muốn té ngã: "Dối lòng!! Vậy trả lại tờ giấy cho tớ!!"
"Trả thì trả, dù gì tớ cũng đã thuộc địa chỉ! Lêu~ lêu~" Liễu Như chọc Lâm Việt.
Lâm Việt bất lực: "Được rồi, được rồi! Liễu Như, cậu không được hứa mà không giữ lời.
Nếu không, tớ sẽ hận cậu cả đời!"
Liễu Như bắt đầu làm dáng vẻ nghiêm túc: "Cảm ơn cậu.
Công của cậu rất lớn, tớ sẽ đền đáp thật xứng đáng." Dừng lại một chút, nói tiếp: "Lâm Việt, cố gắng lên! Hạnh phúc sẽ không mỉm cười với những