Bên ngoài trường, Liễu Như bước xuống xe, tạm biệt ba mẹ một chút: "Ba mẹ hãy tin tưởng con, hôm nay con sẽ không trốn học đâu." Liễu Như nghiêm túc nói.
Ba của Liễu Như cũng nghiêm túc đáp lại: "Giỏi lắm con gái, ba chờ thành quả của con!" Vừa nói vừa đưa tay ra xoa xoa đầu của Liễu Như.
Liễu Như mang biểu cảm nhăn nhó trên mặt: "Ba này, có cần phải xoa mạnh như vậy không? Tóc con rối hết rồi này!"
Ông thu hồi tay lại, lại đưa lên xoa xoa sau ót của mình: "Xin lỗi con gái cưng, lần sau ba sẽ rút kinh nghiệm, mang theo cây lược cùng cái gương cho con."
"Không cần ba chuẩn bị, trong cặp con lúc nào cũng có những thứ này.
Ngoài ra còn có son, lọ nước sơn móng tay, còn có..."
Ông cắt đứt lời của Liễu Như: "Được rồi, con đừng kể nữa."
Mẹ của Liễu Như nãy giờ chỉ im lặng không nói gì.
Đợi đến lúc hai cha con ngừng nói chuyện với nhau bà mới chính thức nói câu đầu tiên: "Chủ nhật không có làm gì nhất định phải về nhà."
"Được rồi, con biết rồi mà mẹ.
Trên đường mẹ đã dặn con rất nhiều thứ rồi, nào là phải chú ý sức khỏe, ưu tiên việc học, không được quậy phá...!Bây giờ con đã hiểu chuyện hơn rồi, nhất định là biết giới hạn mình nên làm và không nên làm.
Mẹ yên tâm, con sẽ không bị đuổi học nữa đâu! Trải qua hai chuyện ô nhục hồ sơ lý lịch của con lần trước, lần này con đã rút kinh nghiệm và có định hướng sẵn trong đầu rồi."
Bọn họ nói với nhau cái gì đó, cuối cùng mới tạm biệt nhau.
Liễu Như kéo theo rương hành lí to đùng bước vào trong trường, trên vai còn đeo cái ba-lô nặng cồng kềnh, giống như một người đang di cư vậy.
Vì đã vào giờ học, ngoài sân trường không thấy một bóng người, chỉ nghe thấy được những tiếng ồn ào từ bên trong các lớp học truyền ra.
Liễu Như đang xác định phòng học của mình nằm ở đâu, trong đầu đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Kế tiếp cô thở dài, quay người ra đằng sau, đi trở ra cổng trường.
Lúc vừa ra tới cổng trường cũng là lúc cô gặp được hai người bạn thân.
Tuyết My cùng Lâm Việt đứng ngay cổng trường đưa tay ra, hướng về phía Liễu Như vẫy vẫy.
Liễu Như thấy được, kéo dài bước chân, nhanh chóng tiến lại hai người bọn họ.
Cảnh tượng này vô cùng giống như tại sân bay.
Liễu Như đóng vai người đi nước ngoài về, còn Tuyết My và Lâm Việt đóng vai những người ra đón.
"Liễu Như!~" Giọng nói của Lâm Việt nhẹ nhàng giống như con gái.
Tiếp theo tới Tuyết My: "Liễu Như!~" Giọng nói của Tuyết My thì lại mạnh mẽ giống như con trai.
Đáp lại tiếng gọi của hai người là ánh mắt muốn uống máu người của Liễu Như.
Cô buông tay kéo rương hành lý ra, khoanh lại để trước ngực: "Đã trễ bao nhiêu lâu?" Có chút cường bạo.
Lâm Việt hoảng sợ, Tuyết My nhìn nhìn đồng hồ, sau đó cũng hoảng hốt theo.
Liễu Như tiến lên trước một bước, Lâm Việt và Tuyết My liền lùi ra sau một bước.
Giữa tình thế căng thẳng, Lâm Việt cần dùng tới thủ đoạn: "Liễu Như, hôm nay kiểu tóc này của cậu rất đẹp, rất hợp với vẻ đẹp nghiêng thành nghiêng nước của cậu.
Tớ nghĩ tương lai sẽ trở thành kiểu tóc phổ biến nhất thế kỉ hai mươi mốt." Tuyết My cũng nhanh chóng phụ họa: "Tớ cũng muốn để kiểu tóc này, cậu hướng dẫn tớ làm có được không?"
"Nói phóng đại quá rồi, cái gì mà phổ biến nhất thế kỉ chứ." Âm lượng càng ngày càng nhỏ.
Nội dung câu nói là khiển trách, nhưng ý ngầm của câu nói chính là thích thú.
Lâm Việt và Tuyết My cười ngượng ngạo, cười xấu xí, thấy biểu cảm của Liễu Như thì thầm thở phào nhẹ nhõm trong bụng.
Nhược điểm lớn nhất của Liễu Như chính là nghe được người khác khen mình.
Những lúc như vậy, cô như bay bỏng lên chín tầng mây, không còn bận tâm đến những chuyện khác nữa.
Mặc dù cô cũng biết là mình rất xinh đẹp rồi, nhưng cô càng muốn được người khác nhìn mình bằng thái độ ngưỡng mộ.
Dĩ nhiên, chuyện hai người tới trễ Liễu Như cũng đã tạm thời quên đi.
Lâm Việt hai tay kéo hai rương hành lý, một là của mình, cái còn lại là của Liễu Như.
Tuyết My tay trái kéo rương hành lý của mình, tay phải xách cái ba-lô của Liễu Như.
Liễu Như ung dung đi ở đằng trước, trong miệng ngân nga một giai điệu khó nghe nào đó.
Bọn họ đi lên phòng giáo viên.
______________
Liễu Như đi theo sau lưng thầy chủ nhiệm tiến tới lớp 12A1.
Dọc đường đi, Liễu Như giống như một con thú lạ, quý hiếm, làm cho những học sinh lớp khác xì xào bàn tán.
Cuối cùng cũng đã tới trước cửa lớp 12A1.
Liễu Như tuy cá tính mạnh mẽ nhưng cũng không tránh được tâm trạng hồi hộp.
Không khí lớp 12A1 từ đầu tới cuối không có khác biệt nhiều.
Thấy thầy chủ nhiệm, bọn họ tự đứng lên chào mà không cần chờ khẩu lệnh của lớp trưởng.
Giây thứ nhất, con mắt của bọn học sinh mở to; giây thứ hai, miệng của bọn học sinh biến dạng thành chữ o.
Đó là