Minh Phong ngồi ở dưới gốc cây, cứ như thế mà thổi sáo.
Liễu Như đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát, cứ như thế mà thả hồn theo tiếng sáo bay bỏng.
"Cô đứng ngây người ở đó làm gì?"
Minh Phong đột nhiên lên tiếng, Liễu Như có chút kinh hồn.
Tiếng sáo đã kết thúc từ lâu, nhưng cho đến lúc này cô mới nhận ra.
Cô nhanh chóng lấy lại hồn phách, một bên mỉm cười, một bên bước lại gần Minh Phong: "Tớ có thể ngồi ở chỗ này không?"
"Tùy cô muốn." Minh Phong đáp.
Liễu Như cũng không ngại ngần gì.
Cô ngồi xuống, cũng tựa vào gốc cây.
Hai người cùng tựa lưng vào một gốc cây, nhưng lại không nhìn thấy mặt nhau.
Khoảng cách giữa hai người chỉ là một thân cây, gần như thế.
Bọn họ có thể nghe được âm thanh của nhau, nhưng lại không thể thấy được biểu cảm trên mặt đối phương, xa như thế.
Tựa gần, tựa xa.
"Cậu thổi sáo hay thật đấy.
Lúc nãy, tớ như chìm đắm vào tiếng sáo của cậu, thậm chí cậu ngừng thổi từ khi nào cũng không hay biết.
Minh Phong, cậu thật sự là một vị thần thổi sáo, được ông trời phái xuống đây, dùng tiếng sáo của mình đem lại hạnh phúc cho người người." Liễu Như không kiệm lời khen ngợi Minh Phong.
Minh Phong ở bên đây ngoái đầu ra đằng sau, chỉ thấy thân cây to xù xì nhưng tựa hồ có thể biết được bộ mặt đang cười của Liễu Như ở bên kia: "Cô không cần phải khen tôi như thế."
"Tại sao?"
"Chẳng phải những lời khen trên thế gian này đều chỉ là giả dối sao? Cô có thể chê tôi, ít ra còn có chút thực tế." Minh Phong vốn thích những gì thực tế, từ lâu đã không quen nghe những lời hoa mĩ.
"Vậy nên, cậu nghĩ những lời khen từ trước tới giờ đều là lừa gạt sao?" Liễu Như không chỉ muốn nghe câu trả lời mà còn muốn thấy được biểu cảm của Minh Phong.
Minh Phong im lặng, vấn đề này cậu không xác định được câu trả lời, trong lòng có nhiều mâu thuẫn.
Hai người, từ khoảng cách một thân cây, trở thành khoảng cách một ánh mắt.
Liễu Như bò sang bên đây, ngồi đối diện với Minh Phong.
Cô cứ chăm chú nhìn Minh Phong, nhưng kì thực không thấy được bất kì cảm xúc nào.
Liễu Như có rất nhiều hồi hộp trong lòng, quả tim cứ như đập mạnh và nhanh hơn.
Rốt cục cũng không nhận được câu trả lời, cô nhanh chóng thanh minh: "Nếu cậu có ý nghĩ như vậy, thì tốt nhất nên xóa ý nghĩ đó ra khỏi đầu đi nha!! Từ khi mới quen biết cậu, tớ luôn đối đãi chân thành với cậu, không một lần giả dối." Thấy Minh Phong vẫn không một động tĩnh, Liễu Như vội vàng đảm bảo: "Tớ thề, những lời tớ nói là thật lòng.
Nếu tớ nói dối thì..."
Cuối cùng Minh Phong cũng lên tiếng, cắt đứt lời của Liễu Như: "Không cần phải thề, không ích lợi gì."
"Nếu tớ không thề cậu sẽ không tin tưởng tớ."
"Tôi nói tôi không tin tưởng cô khi nào?"
Liễu Như mỉm cười, theo thói quen đấm vào ngực Minh Phong: "Sao cậu không nói sớm? Làm tớ sợ khiếp."
Hai mắt Minh Phong nheo lại, Liễu Như đặt hai tay lên hai vai của Minh Phong: "Khi cậu nheo mắt như thế này, tuy có phần lạnh lùng nhưng mà lại rất quyến rũ.
Mặc dù tớ thích được thấy cậu quyến rũ, nhưng mà cậu không cần vì thế mà thường xuyên nheo mắt lại."
"Cô bị bệnh hoang tưởng sao? Ai sẽ vì cô mà nheo mắt thường xuyên chứ??"
"Thôi thôi, được được, không bàn về vấn đề này nữa.
Tiếp tục đề tài thổi sáo đi.
Minh Phong, cậu học thổi sáo bao lâu rồi?"
"Cho hỏi, cô là phóng viên của tờ báo nào vậy?" Minh Phong lại muốn đùa, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất kì cảm xúc nào.
"Tờ báo `Happy´."
Câu trả lời làm Minh Phong bất ngờ: "Happy? Những tờ báo lá cải như thế, tôi không muốn lãng phí thời gian để trả lời phỏng vấn."
Liễu Như tỏ vẻ nài nỉ: "Ngài Minh Phong, xin ngài hãy giúp công ty báo Happy của chúng tôi phát triển.
Ngài có biết rất nhiều người quan tâm tới ngài không? Nếu như báo chúng tôi có những thông tin độc quyền về ngài, doanh số bán báo nhất định sẽ tăng vọt.
Chúng tôi sẽ không quên công ơn của ngài đâu."
Minh Phong suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Được, coi như làm từ thiện đi."
Liễu Như vui vẻ: "Thật cảm ơn ngài.
Chúng ta bắt đầu nhé! Minh Phong, ngài có thể cho chúng tôi biết ngài đã học thổi sáo bao lâu rồi không?"
"Không nhớ rõ, ba hay bốn năm gì đấy."
"Ai đã dạy cho ngài thổi sáo?"
"Tôi thông minh như thế, cần có người dạy sao?" Minh Phong tự cao.
"Vậy là do ngài tự học sao?"
"Đúng vậy.
Tôi tự mua tài liệu, tự lên mạng xem những video người khác thổi sáo rồi tự mài mò."
"Wow~~ thật đúng là thiên tài.
Minh Phong, ngài thật sự là một ngôi sáo sáng của Việt Nam.
Tôi nghĩ ngài nên phát triển sự nghiệp, để tiếng sáo của mình được nhiều người biết đến." Liễu Như khuếch trương con ngươi, lòng đầy ái mộ.
Minh Phong vờ ho khan vài tiếng: "Xin lỗi, cô có phải đã đi sai đường rồi không? Chúng ta đang phỏng vấn.
Nếu không còn gì để hỏi, vậy thì kết thúc.
Một người như tôi không có thời gian nghe những lời khen ngợi nổi da gà như thế.
Tôi nghe người khác khen đã đủ lắm rồi."
Liễu Như chu môi lên: "Xin hỏi, ngài có bị mắc bệnh tự cao không? Hihi.
Giỡn thôi, chúng ta tiếp tục.
Ngài chuyên tâm tập thổi sáo như thế, còn chuyện học hành thì sao?"
"Tôi chỉ luyện tập vào thời gian rảnh thôi.
Phần lớn thời gian đều dùng để học."
"Vì sao ngài thích sáo, mà không phải là nhạc cụ khác?"
"Thích, đơn giản là thích thôi, không hiểu rõ nguyên nhân.
Nhưng cũng có thể