Hôm nay, ông mặt trời lười biếng nằm ở trên cao, nhìn xuống thế giới.
Gió sớm nhè nhẹ đưa mây trôi đi, làm hiện ra một màu xanh lam đẹp mắt của bầu trời.
Cuộc sống lấy phương thức tuần hoàn vô hạn mà trôi đi, ngày này sang ngày khác, con người cũng bị cuốn theo guồng quay vội vã đó.
Trên đường, người đi người về tấp nập, tiếng động cơ của xe gắn máy và ôtô thay nhau phát ra, lấn át cả giọng hót dịu dàng của nàng chim xinh đẹp ẩn mình dưới những tán lá rậm rạp.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa sổ, rọi đến trên mắt Liễu Như khiến cô chói mắt, mơ màng tỉnh giấc.
Cô nhìn lên trần nhà, trong đầu nhớ lại những gì đã diễn qua ngày hôm qua, không biết từ lúc nào trên môi lại nở nụ cười hình bán nguyệt tràn ngập vui vẻ.
Mất một thời gian lâu sau cô mới nhanh chóng rời khỏi giường.
Việc cô muốn làm đầu tiên: gặp Minh Phong.
Người cô muốn gặp đầu tiên: Minh Phong.
Lúc vừa rời khỏi phòng chưa được bao lâu, cô liền gặp phải khuôn mặt tươi cười của Lâm Việt và Tuyết My.
Xem ra hôm nay dự định bất thành rồi.
Cô vốn không nghĩ sẽ tính sổ hai người này, nhưng mà xem ra không thể không ra tay.
Hai người này phá hoại chuyện tốt của mình, thật đáng xử tội.
"Liễu Như, chào mừng cậu đã đi học trở lại." Vừa nói hết câu, Lâm Việt liền nhận được một cú đấm trực tiếp vào bụng từ Liễu Như.
Lâm Việt ôm bụng kêu la, không giấu được đau đớn: "Sao cậu lại đánh tớ?" Nếu đổi lại là người khác, Lâm Việt sẽ không hỏi câu này, ngược lại sẽ mắng chửi người đó đến không đầu thai được.
Nhưng người trước mặt cậu ta bây giờ là Liễu Như.
Liễu Như không hài lòng: "Thích thì đánh, cậu có ý kiến gì sao?" Thấy Lâm Việt không nói gì, cô cũng không ngại gì mà chuyển đối tượng.
Cô nhìn Tuyết My với ánh mắt trầm tư, phân vân một chút, sau đó nói: "Các cậu không thể chờ gặp tớ ở lớp sao? Mới sáng như vậy đã tìm gặp tớ."
Tuyết My không hiểu chuyện gì: "Bình thường bọn tớ vẫn đến đây chờ cậu đi học chung mà."
Liễu Như thở dài: "Thật là, dự định của tớ bị hai cậu làm hỏng rồi đấy.
Hôm nay, tớ muốn người mình gặp đầu tiên là Minh Phong.
Ai nào ngờ vừa ra khỏi cửa liền gặp hai cậu." Có chút tiếc nuối.
Lâm Việt lên tiếng: "Cho nên, vì thế mà cậu đánh tớ sao? Thật không công bằng." Cậu mặc dù đau đớn nhưng cũng không tức giận.
Từ trước tới giờ Liễu Như luôn là người che chở cho cậu, cho nên cậu nghĩ đây là báo đáp công ơn.
Tuyết My tiếp: "Cậu không nói trước nên chúng tớ không biết.
Lần sau nhất định không tái phạm nữa.
Bọn tớ sẽ chờ cậu ở lớp."
"Chúng ta đi thôi." Một chút tức giận Liễu Như cũng không có.
Chỉ là cô cảm thấy hơi tiếc một chút thôi.
Minh Phong gặp sau cũng được: "Cảm ơn hai cậu nhiều lắm."
Câu nói này làm cho Lâm Việt và Tuyết My đều khó hiểu.
Liễu Như cười, nói tiếp: "Hai cậu đã làm trái ý tớ, nhưng tớ sẽ không trách bất kì ai, ngược lại còn vô cùng biết ơn.
Tớ đã dặn các cậu không được cho Minh Phong biết tớ bị bệnh, nhưng các cậu lại nói hết cho cậu ấy nghe.
Cậu ấy đã đến tìm tớ, nếu không nhờ các cậu, tớ sẽ không có được sự chăm sóc của cậu ấy, hôm nay cũng sẽ không hết bệnh."
Lâm Việt tò mò: "Hôm qua Mimh Phong đã làm những gì? Có thể kể cho tớ nghe được không?"
"Không được.
Minh Phong đã làm những chuyện rất có ý nghĩa cho tớ.
Nhưng tớ không thể kể ra đâu Lâm Việt à.
Tớ muốn đây là bí mật chỉ có hai người bọn tớ biết thôi."
Lâm Việt ngắm nghía gương mặt tràn đầy sắc xuân của Liễu Như, đầu óc đen tối lại trỗi dậy những suy nghĩ không được trong sáng cho lắm.
Cuối cùng, cậu đưa ra một câu chứa đầy hàm ý: "Bây giờ cũng đã là thời hiện đại rồi, cậu nên thầm cám ơn vì điều đó.
Nếu như ở thời phong kiến, cậu và Minh Phong chắc chắn sẽ bị bỏ vào lồng heo, sau đó thả xuống nước cho chết luôn rồi."
Liễu Như liền hiểu ý của Lâm Việt, gõ lên đầu cậu ta ba cái: "Lồng heo cái đầu cậu ấy! Bọn tớ còn chưa hôn nhau, nói chi đến chuyện ăn cơm trước kẻng.
Mặc dù tớ là một người con gái hiện đại, nhưng vẫn giữ được những nét truyền thống.
Giữ gìn trọn vẹn cho người mình yêu đến đêm tân hôn, đó là điều rất hạnh phúc." Cô ngừng một chút: "Thời phong kiến chết tiệt kia đã không còn nữa, nếu không...!cậu nghĩ cậu và Đức Hải sẽ hạnh phúc sao?"
Nhắc tới vấn đề nhạy cảm này, lại có liên quan tới mình, Lâm Việt liền đỏ mặt: "Cậu nói nhỏ thôi, sẽ có người nghe thấy." Còn ra dấu hiệu bí mật.
"Cậu nghĩ mọi người sẽ quan tâm tới cậu sao?"
"Thật ra tớ cũng không định nói, nhưng thái độ lạnh lùng nhưng chân thành kia của cậu ấy khiến tớ dao động.
Minh Phong thật ra rất quan tâm tới cậu." Tuyết My vẫn luôn thấu hiểu tâm lí người khác như vậy.
Nghe câu này, Liễu Như cảm thấy mình vô cùng hưng phấn: "Tớ biết." Lúc này, trong tầm mắt của cô, xuất hiện một nam sinh dáng dấp ưu tú đang đi ở phía trước.
Cô tựa như thấy được vàng, hai mắt sáng rỡ: "Tớ đi trước đây!" Nói xong liền không kịp chờ đợi chạy thật nhanh về phía trước.
Lâm Việt và Tuyết My cũng không muốn làm kì đà cản mũi, lập tức chuyển đổi hướng đi, tạo cho hai người không khí riêng tư.
Liễu Như rất nhanh đuổi kịp Minh Phong, đi sát vai cậu ấy: "Chào buổi sáng."
Minh Phong không nhìn Liễu Như, cũng không đáp lời, vẫn chậm rãi tiến về phía trước.
Liễu Như liền thao thao bất tuyệt: "Hôm nay cậu vẫn đẹp