Sáng sớm, Minh Phong cảm nhận được cánh tay phải có chút tê rân, từ từ mở mắt ra.
Giây đầu tiên liền có thể thấy được có một vật nặng đang đè trên tay của mình.
Cậu nhẹ nhàng dùng tay trái để kéo vật nặng đó ra, không ngờ vật nặng đó lại cử động, tạo ra một lực đè nặng hơn khiến cho tay của Minh Phong đau không chịu nổi.
Cuối cùng cậu không nhịn được mắng chửi: "Cô tránh ra cho tôi nhờ!"
Nhưng Liễu Như căn bản không nghe thấy.
Minh Phong sử dụng biện pháp mạnh hơn: "Mau thức dậy cho tôi!" Cậu dùng tay trái gõ lên đầu cô một cái thật mạnh.
Quả thật cách này có hiệu quả.
Liễu Như nhăn mày nhó mặt, một con mắt nhắm, một con mắt mở, đưa tay ra xoa xoa đầu của mình.
Có điều cô chưa ý thức được rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy đau ở vùng đầu.
Cô từ trong mơ hồ tỉnh giấc: "Cậu tỉnh rồi sao Minh Phong?" Cô nâng đầu lên, đưa mắt nhìn Minh Phong.
Minh Phong vận động tay phải, lập lại động tác co lại duỗi ra: "Cái đầu của cô làm bằng sắt sao?" Cả đêm qua Liễu Như tựa đầu trên cánh tay của cậu mà ngủ.
Liễu Như bĩu môi: "Cậu có thấy đầu người nào làm bằng sắt chưa? Cậu thật làm hiểm, cánh tay của cậu êm như vậy, tớ mượn nó để làm gối đệm để ngủ một chút cũng không được." Liễu Như căn bản không nghĩ mình là người có lỗi, lỗi là nằm ở Minh Phong, ai bảo cánh tay của cậu ấy êm như vậy!
Minh Phong bất động cảm xúc trên gương mặt, cứ đơ ra nhìn cô.
Cậu thật không biết nên dùng từ gì để miêu tả cô gái trước mắt nữa.
Liễu Như từ trên sàn nhà lom khom bò dậy.
Cô có chút đau cổ, bởi vì đêm qua cô ngủ trong tư thế ngồi, tựa như ngủ gục trong lớp vậy, sàn nhà đóng vai trò là ghế ngồi, còn mặt giường và cánh tay của Minh Phong đóng vai trò là mặt bàn.
Minh Phong rời giường, đi vào phòng vệ sinh chuẩn bị đánh răng.
Cậu vừa bôi kem lên bàn chải đánh răng vừa nói, giọng điệu đầy châm chọc: "Đêm qua cô có làm hành động xấu xa gì với tôi không đấy?"
Liễu Như nghe được cậu này liền đỏ mặt, vội vàng giải thích đầu đuôi cho cậu nghe: "Thật là không có làm gì hết.
Tớ hoàn toàn trong sáng.
Đêm qua tớ chỉ có ngắm cậu ngủ thôi, sau đó không biết ngủ gục từ bao giờ.
Mà cậu biết đó, tớ đã ngủ rồi thì còn có thể làm gì được cậu chứ?" Vừa nói xong cô cũng đã đứng trước cửa phòng vệ sinh nhìn Minh Phong đánh răng.
"Ai biết được!" Âm thanh bị méo mó, bởi trong miệng Minh Phong chứa đầy bọt trắng.
"Cậu không tin tớ sao?" Liễu Như làm ra vẻ mặt trầm trọng.
"Tôi lấy gì đảm bảo để tin cô? Trong lúc ngủ, ai biết tay chân của cô có nằm yên không? Lỡ nó đụng trúng chỗ nào thì sao?"
"Cậu thật là hạ lưu!" Liễu Như không quan tâm tới nữa.
"Không biết ai mới là hạ lưu."
"Cậu nói cái gì?" Liễu Như không nghe rõ.
Minh Phong nhún nhún vai từ chối lập lại, sau đó nói: "Cô định không đi đánh răng luôn sao? Bài chải màu xanh kia chưa ai dùng đấy." Minh Phong đã đánh răng xong, đi ra ngoài nhường không gian lại cho Liễu Như.
Ba của Minh Phong khi mới tinh mơ đã thức dậy, lục đục ở trong bếp.
Khi thấy Minh Phong và Liễu Như đã thức dậy, ông không giấu được vui vẻ nói: "Hai đứa ngồi xuống đó chờ một chút đi, bữa sáng sắp xong rồi."
Liễu Như nhìn thầy hiệu trưởng mang tạp dề làm bữa ăn trong bếp, trong lòng không giấu được ngưỡng mộ.
Đàn ông biết nấu ăn quả là rất hiếm trong thời buổi này.
Ba của cô tuy hoàn hảo nhưng chuyện bếp núc vẫn còn rất kém cỏi.
Thầy hiệu trưởng chạy đầu này lấy chút gia vị, chạy đầu kia vặn nhỏ lửa, vô cùng bận rộn.
Minh Phong trước sau không nói một câu, thoáng nhìn ba của mình với ánh mắt lạnh nhạt một cái rồi quay người định đi ra cửa, nhưng Liễu Như nhanh chóng kéo tay giữ lại: "Cậu định đi đâu vậy? Ba của cậu đang làm bữa sáng cho chúng ta kìa."
Minh Phong chau mày: "Cô thích thì cứ ở lại mà ăn đi."
"Nhưng mà, bữa sáng này chuẩn bị chủ yếu là dành cho cậu." Liễu Như càng nắm chặt cánh tay của Minh Phong hơn.
Minh Phong nhìn Liễu Như, trong ánh mắt tựa như có tuyết khiến Liễu Như đóng băng.
Cậu nhàn nhạt một câu: "Tôi không đói!"
Thầy hiệu trưởng nghe thấy cuộc đối thoại, trên môi liền mất đi nụ cười: "Con gáng chờ một chút đi, ba sắp làm xong rồi.
Một chút nữa thôi con trai.
Hôm nay ba đặc biệt làm những món con yêu thích."
Liễu Như vừa mới thấy Minh Phong nhếch môi khinh thường, sau đó là nghe cậu ấy nói: "Hôm nay ông không đi làm sao?"
Ông cười nhẹ: "Hôm nay là chủ nhật mà."
"Thật là lấy làm lạ.
Trước đây chẳng phải chủ nhật nào ông cũng đem công việc ở trường về nhà giải quyết sao? Hiếm có thời gian rãnh như vậy thì tranh thủ nghỉ ngơi đi, để mai còn làm việc tiếp.
Không cần phải tốn thời gian để làm những chuyện không tự nguyện này." Minh Phong đả kích ông.
"Nhưng mà ba tự nguyện.
Trước giờ ba chưa nấu bữa sáng cho con ăn, hôm nay để ba thực hiện thiên chức của một người ba đi."
Minh Phong cười, nụ cười còn lạnh hơn của châu Nam cực: "Thiên chức của một người ba? Đáng lẽ ra ông phải làm từ khi tôi mới sinh ra kìa.
Bây giờ mới làm thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ.
Tôi không cần." Nói xong, cậu đẩy tay Liễu Như ra không nói câu gì liền bước ra khỏi cửa.
Trước khi đi còn quăng lại một câu: "Hơn nữa, tôi đã sớm không có ba."
Liễu Như chạy đuổi theo tới ngoài cửa: "Nếu cậu không ở lại dùng bữa, cả ngày hôm nay tớ sẽ không ăn cơm." Thấy Minh Phong vẫn không có phản ứng, cứ chuyển động thẳng đều về phía trước, cô nói tiếp: "Cậu không lo cho tớ sao? Tớ không ăn cơm, như thế sẽ không có sức, sẽ ngất xỉu nữa." Xem ra dù Liễu Như có dùng sức khỏe bản thân ra để uy hiếp Minh Phong ở lại nhưng cũng không thể làm cậu ấy thay đổi suy nghĩ.
Liễu Như cố tình vặn to âm lượng: "Cậu cũng nên biết thầy hiệu trưởng đã rất vất vả để chuẩn bị bữa sáng cho cậu.
Cậu cứ như thế mà đi, thầy ấy sẽ rất buồn đó."
"Không sao, dù sao thầy cũng đã sớm quen với những chuyện này." Liễu Như quay lại, liền thấy thầy hiệu trưởng đang cười.
Mặc dù là cười nhưng trên mặt lại là cảm xúc thất vọng.
Ông nói tiếp: "Đây cũng không phải là lần đầu tiên nó có hành động như vậy.
Lần trước thầy mới nó đi ăn cơm, đến nơi rồi nó lại không chịu ăn mà đi về.
Lần trước thầy đến kí túc xá tìm nó, nói chuyện cũng không được mấy câu liền đóng cửa lại." Ông kể lại, nước mắt không biết từ đâu lại rỉ ra.
Tuy chỉ có một vài giọt, nhưng đau thương nó mang lại không hề ít.
Liễu Như cũng không đành lòng trước cảnh tượng này nên an ủi ông: "Thầy đừng vì thế mà tuyệt vọng.
Thầy cứ kiên trì, em tin là sẽ có một ngày không xa, Minh Phong sẽ nhận ra tấm lòng người cha của thầy và tha thứ.
Chuyện gì cũng cần có thời gian, cứ để cho cậu ấy từ từ thông suốt.
Wow~ đồ ăn của thầy vừa thơm vừa đẹp mắt như thế này hẳn là