Nửa đêm qua, tiếng đồng hồ lúc mười hai giờ đêm báo hiệu cho Minh Phong đi ngủ.
Sáng hôm sau, tiếng đồng hồ lúc sáu giờ báo hiệu cho Minh Phong thức dậy.
Minh Phong mơ màng mở đôi mắt ra, nhìn lên trần nhà, trong đầu của cậu không giải thích được tại sao lại xuất hiện hình ảnh của Liễu Như.
Là bởi vì đêm qua đọc nhật ký của cô ta nên bây giờ mới như thế sao? Minh Phong lắc đầu, không bận tâm đến nữa, rời giường, đi đến phòng vệ sinh đánh răng, rửa mặt, chuẩn bị đi học.
Nào ngờ lúc vừa nhìn vào tấm gương trong phòng tắm, cậu lại phát sinh ảo giác thấy Liễu Như ở bên trong gương cong khóe môi lên cười.
Đây là ác giả ác báo sao?
Liễu Như, chỉ là đọc nhật kí của cô thôi mà, coi như là tôi có lỗi đi, cũng không nên mới sớm tinh mơ đã ám ảnh tôi như thế.
Minh Phong nghĩ trong lòng.
Không lâu sau, Minh Phong đã mặc đồng phục chỉnh tề nhưng cậu chưa đến lớp liền.
Cậu nén lại một chút thời gian, ngồi ở trên giường, kéo quyển nhật kí dưới gối ra, tiếp tục đọc.
Đêm qua cậu quên đánh dấu mình đã đọc đến trang nào, bây giờ phải lãng phí thì giờ lật từng trang từng trang một kiểm tra.
[ Ngày...!tháng...!năm...
Kẹo của cậu ngọt lắm đấy! Vị ngọt không chỉ xuất hiện ở đầu lưỡi của tớ mà còn xuất hiện ở trái tim bé nhỏ này.
Cậu muốn ngọt chết tớ sao? Cậu thật là tàn nhẫn.
]
Bình luận của Minh Phong: Vậy sau này tôi sẽ mang thật nhiều kẹo đến cho cô ăn, để cô chết đi, càng nhanh càng tốt, như thế sẽ không có ai làm phiền tôi nữa.
[ Ngày...!tháng...!năm...
Hoa bên đường đã nở rộ rồi kìa, đẹp quá đi! Một đóa hoa, hai đóa hoa, nhiều đóa hoa, tất cả tập hợp thành một khu vườn đầy màu sắc.
Minh Phong, cậu có thích ngắm hoa không? Nếu cậu thích, vậy chúng ta có thể cùng nhau đi trên con đường này, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên này không? ]
Bình luận của Minh Phong: Chẳng phải chỉ có phụ nữ mới thích ngắm hoa sao? Đàn ông chỉ có nhiệm vụ tặng hoa cho phụ nữ mà thôi.
[ Ngày...!tháng...!năm...
Cuối cùng cậu cũng không cùng bọn tớ tham gia cuộc thi của trường.
Cậu thật là nhẫn tâm, không chấp nhận lời thỉnh cầu của tớ.
]
Bình luận của Minh Phong: Mặc dù tôi không trực tiếp tham gia cuộc thi nhưng cũng đã trực tiếp giúp cho lớp chúng ta đạt giải nhất rồi.
Về chuyện này cô cần cảm ơn tôi, cớ sao lại đi trách móc tôi?
[ Ngày...!tháng...!năm...
Mỗi người đều có một sở thích của riêng mình.
Tớ cũng có, đó chính là nghe nhạc.
Mỗi khi tớ buồn, hoặc những khi tớ vui, âm nhạc luôn là người bạn tuyệt vời nhất.
Thể loại yêu thích của tớ là pop ballad, bây giờ còn có thêm sáo nữa.
Tiếng sáo của cậu rất, rất, rất là hay.
Cậu có thể đánh lừa người khác qua vẻ bề ngoài nhưng làm sao có thể đánh lừa được tớ.
Tớ cảm nhận được sự dịu dàng trong tiếng sáo, và đó cũng chính là con người thật của cậu.
Sau này, mỗi buổi tối, cậu có thể ru tớ ngủ bằng tiếng sáo sâu lắng, êm đềm của cậu không?
Đó là chuyện tương lai, còn bây giờ tớ sẽ tìm cách ghi âm lại tiếng sáo của cậu, hằng đêm mở lên nghe, như thế có thể cảm nhận được cậu đang ở gần ngay bên cạnh.
]
Minh Phong chỉ cười, miễn cho bình luận.
[ Ngày...!tháng...!năm...
Hôm nay tớ có cảm giác như mình vừa mới trải qua một giấc mơ tuyệt diệu vậy.
Lúc tớ co ro trùm mình trong chiếc khăn vì bệnh, cậu đã xuất hiện tựa như một chàng hoàng tử, đến bên cạnh tớ, chăm sóc tớ thật chu đáo.
Cậu đút cháo hành cho tớ ăn.
Tớ rất ghét mùi vị của hành lá, nhưng bằng sự kiên trì của cậu, tớ đã bị thuyết phục.
Thìa cháo đầu tiên, thìa cháo thứ hai,...!rồi thìa cháo cuối cùng.
Tớ cũng không tin tưởng bản thân lại có thể ăn hết bát cháo hành một cách nhanh như thế.
Có lẽ vì đói, cũng có lẽ vì được cậu đút cho ăn.
Phải làm sao đây? Tớ cứ luôn nhớ đến hương vị mộc mạc của bát cháo mà cậu mua cho tớ đây này.
Đó là tình cảm âm thầm của cậu, đúng không?
Mọi chuyện cũng chưa dừng lại ở đó.
Ngả bệnh thì cần phải uống thuốc mới khỏi được.
Tớ vô cùng sợ uống thuốc, cho đến khi nghe được câu chuyện cảm động của cậu, tớ mới quyết tâm vượt qua nỗi sợ đó.
Thuốc thôi mà, có gì đâu mà đáng sợ chứ!
Minh Phong, tớ thật muốn hỏi cậu, mai sau này, mỗi khi tớ bị bệnh, cậu sẽ luôn chăm sóc tớ tận tình như ngày hôm nay, có phải không?
Nếu cậu là một chàng hoàng tử tốt bụng, vậy tớ nguyện ý làm một nàng công chúa nhân từ, hai chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên một câu chuyện tình yêu cổ tích khiến nhiều người ngưỡng mộ.
]
Bình luận của Minh Phong: Chúng ta không thể bước vào thế giới cổ tích, nhưng chúng ta có thể xây dựng nên một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ.
(Minh Phong thoáng tưởng tượng ra tương lai.)
[ Ngày...!tháng...!năm...
Hôm nay tớ thật sự có rất nhiều lời muốn nói với cậu, nhưng tớ không thể, đành viết hết tất cả vào đây.
Tớ vừa mới biết mối quan hệ giữ cậu và thầy hiệu trưởng.
Ban đầu tớ cảm thấy ghét ông ấy nhiều lắm.
Thông qua những câu chuyện mà cậu kể cho tớ nghe, tớ mơ hồ cho rằng ông ấy là một người ba không tốt.
Nhưng sau đó thầy ấy và tớ đã trò chuyện với nhau, và tớ bắt đầu thay đổi thái độ của mình.
Minh Phong à, ai cũng có ít nhất một lần trong đời phạm phải lỗi lầm.
Quả thật thầy ấy đã từng bỏ bê cậu, đó là một lỗi lầm lớn nhất của một người cha đối với con cái, nhưng đó cũng chỉ là "đã từng".
Hiện tại thầy ấy đang vì điều đó mà cảm thấy ân hận, đang muốn bù đắp.
Tớ biết rằng cho dù thầy ấy có bù đắp như thế nào đi nữa cũng sẽ không bao giờ lắp đầy những hố sâu đau thương mà cậu mang trong lòng từ khi còn nhỏ dại.
Tớ cũng biết thật khó để cho cậu có thể tha thứ.
Nhưng mà, cậu muốn duy trì tình trạng hiện tại này mãi sao? Sẽ làm tổn thương cho cả hai, dù sao cũng là cha con ruột thịt.
Nếu có một ngày cậu xảy ra chuyện, thì người đau lòng nhất chính là thầy ấy, còn tớ chỉ đau lòng thứ hai thôi.
Tình cảm cha con bao la như thế, tình yêu của tớ cũng sánh không bằng, nhưng mà tớ cũng có thể vì cậu mà làm tất cả.
]
Bình luận của Minh Phong: Đúng là cô gái bao đồng.
(Không phải là đang trách móc, mà là đang trách yêu.)
[ Ngày...!tháng...!năm...
Tớ biết cậu rất yêu thích màu tím.
Cậu chỉ dùng bút mực tím để viết bài, nơi cậu dẫn tớ đến trong ngày hôm nay cũng tràn ngập màu tím.
Tớ luôn tự hỏi vì sao cậu thích màu tím đến như thế, hôm nay tớ cũng đã tự có câu trả lời rồi.
Tuổi thơ của cậu gắn liền với một nơi mà ở đó được màu tím của hoa phượng tô điểm.
Có lẽ, lúc đó cậu đã cảm thấy giữa tâm trạng cô đơn, lạc lõng của cậu và sắc tím đơn điệu, âm trầm của cánh hoa phượng tím có sự đồng điệu, theo thời gian cậu dần trở nên quen thuộc với nó, và từ đó yêu thích màu tím.
Có phải mỗi khi thấy màu tím, cậu lại nhớ đến tuổi thơ đáng sợ đó?
Tớ cảm thấy màu tím rất buồn...
Hôm nay là một ngày hạnh phúc nhất từ khi tớ gặp được cậu.
Tớ được ngồi cùng cậu trên một chiếc xích đu, lại được tựa trên vai cậu nữa.
Đung đưa, đung đưa...
Trái tim của tớ từ lâu đã phụ thuộc vào cậu.
Lúc ở gần cậu, nó sẽ phanh phanh đập loạn trong lòng ngực.
Lúc thiếu cậu, nó sẽ mất đi sức sống, không còn tha thiết đập nữa.
Nếu thời gian có thể dừng lại thì tốt biết bao.
Tớ chỉ muốn được mãi ngồi cùng cậu trên chiếc xích đu, giữa một khung cảnh tím lãng mạng.
Đáng tiếc thời gian lại chẳng khác nào một dòng sông cứ vô tình chảy, một đi không trở lại.
Chỉ vừa mới đây thôi mà nó đã trở thành kỉ niệm.
Nhưng tớ tin chúng ta không chỉ có bấy nhiêu kỉ niệm, chúng ta sẽ cho nhau thật nhiều kỉ niệm hơn nữa, đẹp đẽ hơn nữa, đáng nhớ hơn nữa.
]
Minh Phong khép quyển sách lại, những dòng chữ cuối cùng được viết một cách nắn nót như thế có thể khiến cậu biết được tình cảm mà Liễu Như gửi gắm vào sâu sắc bao nhiêu.
Vật đang đập nơi lồng ngực của cậu trở nên không thể kiểm soát được, đã loạn nhịp lên rồi.
Toàn là những lời sến súa nổi cả da gà.
Minh Phong khép quyển nhật kí lại, cho vào trong balô, sau đó đến lớp.
Hôm nay nhiều người không khỏi khó hiểu trước gương mặt như đưa đám tang của Liễu Như.
Cô bước vào lớp với trạng thái ủ rũ, không một chút tinh thần.
Thường ngày, cô sẽ tựa như một đứa trẻ lúc nào cũng yêu đời, tung tăng đi vào lớp, hết chào buổi sáng người này lại đến người khác.
Tiếp theo cô sẽ hỏi mọi ngưới Minh Phong đến chưa.
Hôm nay ngay cả một nụ cười cũng không có.
Mọi người vô cùng khó hiểu, thi nhau bàn tán về hành