Thời gian có lẽ là một món đồ chơi khó kiểm soát nhất.
Lúc thì cảm thấy nó trôi qua thật chậm đến phát chán, lúc thì cảm thấy nó trôi qua thật nhanh đến mức không thể tin nổi.
Nhưng mà, không nên đổ lỗi cho thời gian, mà hãy nên đổ lỗi cho chính bạn.
Đơn giản, nếu bạn đang có chuyện vui, bạn sẽ muốn thời gian lếch từng bước trôi qua, để niềm vui đó kéo dài, bạn sẽ cảm thấy thời gian trôi nhanh.
Và nếu bạn đang gặp chuyện gì đó phiền muộn, bạn chỉ mong thời gian mang chuyện phiền muộn đó đi thật nhanh, nhưng ngược lại bạn sẽ thấy thời gian đi thật chậm.
Liễu Như rơi vào trường hợp thứ nhất.
Cô không muốn phải kết thúc buổi học hôm nay, cô không muốn phải về kí túc xá của trường, cô không muốn phải tạm xa Minh Phong, cô không muốn không được nhìn thấy Minh Phong trong một thời gian...!Nhưng mà cô có thể sao? Tiếng chuông báo hết giờ học đã vang lên, học sinh trong lớp cũng bắt đầu đi về gần hết rồi.
Liễu Như một bên mang theo luyến tiếc dọn dẹp tập vở vào cặp, một bên đưa cặp mắt theo dõi Minh Phong bên kia.
Thấy Minh Phong xách cặp lên chuẩn bị rời đi, Liễu Như cũng vội vã chuẩn bị đi theo phía sau.
Minh Phong đi ở phía trước, Liễu Như giống như tên trộm lén la lén lút đi theo ở phía sau.
Minh Phong là một con mồi, Liễu Như chính là một con mèo hoang đang đói khát.
Minh Phong không đi cùng đám người Đức Hải và Đình Nam.
Đây cơ hồ đã trở thành một thói quen.
Sau khi tan học, nếu không có buổi học trái khóa, thì thời gian buổi chiều là thời gian Minh Phong đi ở ẩn.
Minh Phong ở đâu, làm gì vào buổi chiều, ngoại trừ ông trời và hắn, sẽ không ai biết được.
Dọc đường đi ra khỏi trường, Minh Phong sẽ được mọi người chú ý, sau đó là tới lượt Liễu Như.
Nhưng mà Liễu Như cũng không hề để ý tới những lời mà người khác dành cho mình, bất kể đó là lời khen hay lời chê.
Bây giờ thứ mà cô cần chú ý nhất chính là Minh Phong.
Cô không rõ đi theo Minh Phong để làm gì, chỉ rõ là mình phải bám sát Minh Phong, không được để cậu ấy thoát khỏi tầm ngắm của mình.
Đi được một quãng, lúc gần tới cầu thang, Minh Phong đột nhiên dừng lại.
Chỗ cầu thang này ít người qua lại, hiện giờ chỉ có Liễu Như và Minh Phong.
Minh Phong nhanh xoay người ra đằng sau nhìn chằm chằm Liễu Như.
Liễu Như nhất thời có hơi bất ngờ, có hơi hoảng hốt, không xong rồi, mình bị phát hiện rồi.
Cô không biết làm gì, lại nở ra nụ cười đầy xấu hổ, ngại ngùng.
Đáp lại nụ cười đó chính là ánh mắt trong suốt kèm theo lạnh lùng.
Khóe miệng của Liễu Như khôi phục hình dạng ban đầu.
Cô cảm giác có chút đóng băng trong lòng.
Cứ như thế, hai người bị im lặng bao trùm.
Đợi đến lúc Minh Phong không từ mà biệt, Liễu Như mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Trong đầu cô lại có một nghi vấn mới: Con người của cậu ấy chính là lạnh lùng như thế sao?
Liễu Như cũng đi về kí túc xá, không bám theo Minh Phong nữa.
Trong lúc đi, cô không ngừng tự mình trả lời câu hỏi khi nãy của mình.
Tình cảm trong cô trả lời là "cậu ấy không lạnh lùng", nhưng lý trí của cô lại trả lời "cậu ấy vô cùng lạnh lùng".
Từ lúc bắt đầu tới bây giờ, Liễu Như biết chính xác Minh Phong nhìn cô đúng ba lần, nhưng không biết chính xác mình đã nhìn Minh Phong bao nhiêu lần.
Hai người cũng chưa từng nói với nhau lấy một câu.
________
Liễu Như kéo theo rương hành lý đứng trước cửa phòng kí túc xá, kiểm tra số phòng một lần nữa, sau đó mới lấy chìa khóa ra mở cửa.
Hồi lâu sau đó, chuông điện thoại vang lên.
Liễu Như nghe máy: "Con gái xinh đẹp nghe đây!"
Ba cô ở đầu kia điện thoại trả lời: "Con đang làm gì vậy?"
"Con đang ngủ thì bị ba đánh đây này!"
"Vậy sao? Vậy con ngủ tiếp đi, tối ba gọi lại."
Liễu Như ngáp một cái: "Có chuyện gì ba cứ nói luôn đi, dù gì con cũng đã bị đánh thức rồi."
Tiếp theo Liễu Như nghe được tiếng giành lộn trong điện thoại, cuối cùng mẹ cô lên tiếng: "Hôm nay con học hành thế nào rồi?"
Liễu Như biết được chuyện gì đang xảy ra, thì ra là mẹ giành nói chuyện điện thoại với ba: "Mẹ, sao mẹ lại giành nói