Cuối cùng hai người cũng đi tới điểm đích.
Khung cảnh vườn hoa của trường hiện lên trước mặt hai người, khiến cả hai bất động trong vài phút.
Dưới ánh đèn màu lập lòe, vườn hoa trở nên huyền dịu hơn hẳn.
Những cánh hoa đủ màu đủ chủng loại rung rinh trước những trận gió nhè nhẹ, khiến người ngắm có cảm giác gì đó rất mơ hồ, rất thư giãn.
Xung quanh là người đi qua, người đi lại, người ngồi, người đứng, người nói chuyện rôm rả, người say mê đưa ngón tay đùa giỡn với cánh hoa...!Cảnh tượng nơi này có phần hỗn loạn nhưng không hề gây khó chịu.
Tuyết My không thể kìm chế, thốt lên: "Không thể tin được, cậu nghĩ thử xem, có phải chúng ta đang đi lạc vào cảnh tiên hay không?"
Liễu Như hừ một tiếng, có chút khinh thường: "Cậu đấy, dễ động lòng quá rồi.
Tớ thấy nơi này cũng tạm được thôi, còn nhiều chỗ khác thú vị hơn nhiều."
"Dù sao cũng là cảnh đẹp, trường chúng ta xây dựng được một nơi lý tưởng để học sinh có thể vui chơi vào ban đêm như thế này quả thực không dễ dàng chút nào."
Liễu Như không quan tâm đến cô bạn, đưa ánh mắt giáo giác nhìn xung quanh.
Không khí nơi đây đúng là náo nhiệt, trên mặt mọi người ai cũng biểu lộ ra vui vẻ.
Mọi người chơi đùa với nhau bằng tất cả nhiệt tình, không so đo hơn thua, chỉ có ngây thơ, trong sáng của lứa tuổi mới lớn.
Cảnh tượng này là lần đầu tiên Liễu Như thấy được.
Trường học trước kia của cô là một trường có tiếng, rất nhiều học sinh giỏi vào đấy học, cho nên không khí rất căng thẳng, người người tranh đua nhau, ghen ghét nhau vì từng con điểm.
Liễu Như không phải là vì học dở nên mới bị đuổi, mà là vì cô quá nghịch ngợm.
Tuy bị xem là nghịch ngợm, nhưng bản chất của cô không hề nghịch ngợm chút nào.
Cô thấy hoàn cảnh trong trường cũ quá ngợp, quá giả tạo, quá đáng ghét, cho nên cô lập ra một kế hoạch quậy phá, để mau chóng bị đuổi đi.
Trải qua hai lần như vậy, cô mới có thể tìm được một nơi khá tốt như ngôi trường hiện tại.
Liễu Như nghiêng đầu sang bên trái, không thấy mặt mũi Tuyết My đâu.
Cô nheo mắt lại: "Lại đi đâu nữa rồi.
Được, giỏi lắm, dám để tớ ở lại một mình.
Tớ cũng không thèm tìm cậu nữa." Nói xong Liễu Như cũng bắt đầu hòa mình vào đám đông học sinh, đi tham quan xung quanh đây.
Cô đi đến đâu lại nhận được chú ý tới đó, đa phần đều là những nam sinh.
Liễu Như cảm nhận được, tuy đã được rất nhiều người ngưỡng mộ, ngợi ca, có lúc cô có hơi phát ngán nhưng lúc này trong lòng cô cũng có một chút tự hào, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Cô đang đi thì bị ai đó ở đằng sau gọi lại: "Này, cô bạn!"
Giọng nói có chút quen tai, hình như đã nghe ở đâu rồi.
Liễu Như dừng lại, xoay ra sau: "Là cậu?" Có chút bất ngờ.
Đỗ Duy Nhất tiến lên gần Liễu Như, trong mắt mang theo một tia hiểm ác: "Cậu đến đây là muốn tìm bạn trai sao?" Khẩu khí rất chói tai.
Liễu Như không mấy quan tâm với câu hỏi ngớ ngẩn này, lại thấy Đỗ Duy Nhất không hề có thiện chí với mình, cô quyết định xem như người này không tồn tại, tiếp tục đi tham quan.
Đỗ Duy Nhất thấy hành động này, nghĩ rằng Liễu Như đang xem thường mình, nổi giận: "Đừng nghĩ rằng mình đẹp là hay.
Đẹp nhưng hư hỏng, quậy phá, học dở cũng chỉ làm cho người khác cười nhạo, khinh rẻ mà thôi." Đỗ Duy Nhất điều tra Liễu Như, nhưng lại điều tra được những thông tin ảo, bởi vì bản chất thật sự của Liễu Như chỉ có một mình cô biết.
Liễu Như không phải là không nghe thấy, nhưng cô vẫn giữ im lặng mà đi.
Mình quậy phá? Mình hư hỏng? Mình học dở? Liễu Như cười cười, trong lòng bắt đầu muốn chứng minh cho Đỗ Duy Nhất rằng cô không phải như vậy.
Mà quả thực, cô không phải là người như vậy.
Những cái đó chỉ là lớp vỏ bọc ngoài thôi.
Cô chỉ cần dùng một chút nhỏ sức lực là có thể cởi bỏ bất kì lúc nào.
Và, thời điểm đã đến.
Đỗ Duy Nhất bởi vì lần trước truyền báo sai thông tin về Liễu Như, học sinh mới chuyển tới, mà bị mọi người chê trách, uy tín truyền báo bị giảm đi đáng kể.
Cậu ta giận cá chém thớt, trở nên vô cùng ghét Liễu Như một cách mù quáng.
Thời gian càng lúc càng khuya, vườn hoa của trường trở nên náo nhiệt hơn bởi những âm thanh của âm nhạc.
Mọi người bao quanh hai tên nam sinh đang vừa đánh đàn vừa hát, hò hét phấn khích.
Liễu Như cũng không mấy hứng thú, vừa trộn lẫn vào đám người xem hai tên nam sinh đó hát chưa được vài phút đã cảm thấy nhàm chán, nên thoát ra khỏi đám người.
Đang định trở về kí túc xá thì Liễu Như vô tình