Sáng hôm sau Thiên Minh và Giai Mẫn trở lại công ty về lại văn phòng trước đây của hai người.
" Lâu rồi em chưa đến đây" Giai Mẫn sờ tay trên bàn làm việc của mình mà nói
Còn Thiên Minh anh ôm phía sau của Giai Mẫn khõ khẽ vào tai cô.
" Giai Mẫn à! Lâu rồi chúng ta chưa vô kia nghỉ ngơi"
Giai Mẫn thừa biết trong đầu Thiên Minh suy nghĩ điều gì, hôm qua cô đã quá mệt mỏi với anh rồi, nên hôm nay nhất định từ chối.
" Đúng rồi, trưa nay chúng ta vào đó ngủ một giấc sảng khoái" Giai Mẫn cố tình nhấn mạnh chữ Ngủ cho Thiên Minh nghe.
Anh nhếch môi.
" Đúng rồi, trưa nay chúng ta sẽ ngủ nghỉ, còn bây giờ vào đó thức nhé" Vừa nói hai tay Thiên Minh một tay luồn vào trong ngực Giai Mẫn một tay thò xuống váy cô.
" Em đau anh".
Thiên Minh nghe Giai Mẫn nói đau, anh bổng giật hồn vía vẻ mặt đầy sự lo lắng.
" Sao chứ, sao lúc tối không nói anh?".
" À tối không nhưng bây giờ em cảm thấy nó đau đau"
Thiên Minh lập tức bế Giai Mẫn vào trong phòng nghỉ đặt cô xuống giường vén váy công sở ra, kéo quần nội y xuống, sau đó tách hai chân cô ra và nhìn vào [email protected] nguyệt của Giai Mẫn, nơi nó vì đêm qua quá mãnh liệt nên sưng lên, lúc sáng anh đã nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô nó đã bớt đi nhiều nhưng vẫn còn chút sưng nhẹ.
Thiên Minh đi ra ngoài lấy trong cặp da ra một tuýt thuốc mỡ, anh nhìn xuống dưới rồi cuối đầu hôn [email protected] nguyệt của cô, đầu lưỡi tham lam liếm chút mật hoa, anh nhanh chóng rời môi mình ra vì sợ không kiềm chế nỗi gây đau thêm cho cô, anh bôi ra tay ít thuốc mỡ sau đó bôi nhẹ nhàng lên cánh hoa của cô.
" Xong rồi, em ở đây nghỉ ngơi đi nhé".
" Không anh, em vẫn bình thường mà chỉ nơi có hơi vấn đề tí thôi"
" Được vậy để anh bế em ra nhé".
Thiên Minh bế Giai Mẫn ra, thấy rèm cửa chưa kéo lại có vài nhân viên đang nhìn vào, anh liền đặt Giai Mẫn ngồi trên bàn và hôn cô cuồng nhiệt, anh luôn như vậy, luôn muốn công khai tình cảm cho mọi người thấy để mọi người biết anh - Thiên Minh này là của Giai Mẫn và Giai Mẫn là của anh.
" Mọi người nhìn kìa Thiên Minh".
" Em hãy nói Thiên Minh là của em anh sẽ ngừng lại".
" Thiên Minh của em" Vừa dứt câu không những không dừng lại cô còn bị Thiên Minh đè nằm xuống bàn anh liếm liếm hỏm cổ cô rồi mới lưu luyến buông ra.
Vừa lúc này Thiên Lượng đi vào trên tay anh cầm một bức tranh.
" Giai Mẫn! Tôi có cái này cho em xem".
Thiên Minh nghe và thấy Thiên Lượng như vậy cơn ghen của anh lại nổi lên.
" Giai Mẫn là chị dâu mày, mày lại điên rồi"
Thiên Lượng không thèm quan tâm đến anh hai mình anh đưa tranh cho Giai Mẫn.
xem.
Thiên Minh nhận ra ngay cô bé đó là Giai Mẫn, còn người con trai kia!.
Đó là Thiên Lượng thời trung học.
Trong đầu Thiên Minh hiện biết bao nhiêu câu hỏi, cơn cuồng hỏa đang hừng hực trong cơ thể anh nó dần vùi lắp tâm trí anh.
Giai Mẫn lúc này tròn xoe mắt nhìn bức tranh, bao nhiêu kí ức hiện về trong tâm trí cô.
" Em ba, sao em có bức tranh này?".
" Nhóc con! Nhớ anh không, anh hối hận vì lần đó không cho em xem.
mặt cũng không hỏi tên hay cho em biết tên anh"
" Hả, không lẽ em là người năm đó".
Giai Mẫn kinh ngạc nhìn về Thiên Lượng.
" Anh nhận ra nhóc từ lần đầu ở bên Nhật rồi, tại mất đồng xu may mắn đó nên