" Giai Mẫn à, em làm sao vậy?"
" Em biết hết rồi, anh xem đi" Giai Mẫn ném điện thoại vào người anh quát tháo.
" Anh tự xem việc tốt anh đã làm đi, tại sao anh lại thành ra như vậy chứ hả?"
Thiên Minh giây phút ấy hoảng loạng vô cùng, bàn tay rung rẫy mở điện thoại lên xem, vừa xem được file đầu tiên anh đã hiểu chuyện gì đang sãy ra, trong phút chốc bóng tối bao phủ lấy anh, cơn ác mộng những ngày qua ù về.
Những ngày qua tối nào anh cũng mơ thấy ác mộng là Giai Mẫn trời bỏ anh đi theo người khác, cứ mỗi lần như vậy anh điều tỉnh giấc trong đêm, khi thấy Giai Mẫn vẫn yên giấc trong vòng tay mình anh mới yên tâm ngủ tiếp nhưng chỉ yên tâm phần nào thôi trong tâm anh vẫn bất an không thôi.
Giờ đây ác mộng đó như ùa về bao trùm lấy tâm hồn anh..
Thiên Minh đứng dậy ôm lấy Giai Mẫn rồi quỳ gối xuống ôm lấy chân cô rối rít cầu xin.
" Cầu xin em Giai Mẫn à, đừng như vậy anh sợ lắm, đừng đừng bỏ anh".
" Thiên Minh! Tại sao vậy hả, tại sao anh lại làm vậy, Xuân Muội là bạn thân em, Thiên Lượng nó là em trai anh, ông họa sĩ đó vô tôii, anh điên quá rồi, em mới là người sợ anh đây".
Miệng Thiên Minh khô khốc cứng đờ, ôm chặc cứng lấy Giai Mẫn.
" Xin em, bỏ qua đi, tất cả vì em, vì anh sợ mất đi em, anh thực sự rất sợ, hãy coi như chưa có gì, lần sau anh không như vậy nữa"
" Anh đừng xin lỗi em, anh nên đi xin lỗi ba người họ kìa".
Thiên Minh ngẫn đầu lên nhìn cô, giọng điệu rung rẫy.
" Nếu anh xin lỗi em không giận anh nữa đúng không hả?".
" Anh đi cùng em xin lỗi họ đi, đây cũng là lỗi của em, chúng ta xin lỗi họ đi" Giai Mẫn vừa nói nước mắt chảy ra.
Cô biết anh như vậy là do cô tất cả do cô.
Cô không biết sắp tới phải như thế nào với anh.
Cô trách anh một nhưng thương xót mười phần.
Miệng trách móc nhưng lòng thầm đau nhói.
Sau đó Thiên Minh chở Giai Mẫn đến viện dưỡng lão để hỏi thăm người họa sĩ kia trước.
Trên suốt chặng đường Thiên Minh cứ nhìn sang Giai Mẫn sợ cô vẫn giận anh..
" Hay anh để em lái xe cho, em thấy anh mất tập trung quá".
" Không anh ổn, anh sợ em giận anh".
" Anh lo tập trung lái đi" Vừa dứt câu phía trước có một chiến xe công đang lao đến với tốc độ bàn thờ, Thiên Minh nhanh tay đánh lái sáng bên trái, cùng lúc đó xe công dừng lại, một chiếc xe oto tải khác lao đến húc phía sau xe Thiên Minh khiến chiếc xe lao xuống vực.
Cả Thiên Minh và Giai Mẫn bất tỉnh, trong cơn mê Thiên Minh mở mắt cố vươn tay về phía cô.
" Giai Mẫn, anh xin lỗi".
Cùng lúc đó có một chiếc xe cấp cứu đến ngay sau đó bế Giai Mẫn lên xe, chiếc xe này do Dương Quãng sắp xếp để bắt cóc Giai Mẫn đi.
Vì anh có thần giao cách cảm với cô, nên khi họ bắt Giai Mẫn đi anh cô đưa tay về nhưng nhanh chóng bị tiêm thuốc ngất đi.
Ba tiếng sau, tại bệnh viện Thiên Minh tỉnh dậy, anh chỉ bị thương ngoài da, và hôn mê do bị tiêm thuốc ngoài ra không vấn đề gì cả.
Anh vừa tỉnh dậy liền la thét chạy khắp nơi tìm cô, nhưng anh được Hạ Thúc và Thạch Anh giữ lại.
" Giai Mẫn của tôi đâu rồi, cô ấy đâu, mau giúp tôi với!!, ".
" Này cậu bình tỉnh lại, Xuân Muội với Tiểu Ly đã đi báo cảnh sát rồi, sẽ mau chóng tìm ra thôi"
" Không, Giai Mẫn tôi muốn tìm Giai Mẫn của tôi, định vị....!định vị..." Thiên Minh vớ lấy điện thoại đã vỡ màng hình nhấn tìm vị trí của Giai Mẫn.
Cảnh sát cũng nhanh chóng lần theo vị trí, nhưng trớ trêu thay vị trí dẫn đến một vực thẳm phía dưới là biển