Dương Quãng bị vô tù, Thiên Minh Giai Mẫn đi đăng kí kết hôn cứ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc họ sẽ được sống những ngày tháng ấm êm nhưng không, mọi bất hạnh của họ chưa dừng lại ở đó.
Buổi sáng đẹp trời vào 8 năm sau, ở tại căn biệt thự thân quen vẫn là căn phòng ấy, vẫn là cái giường ấy, quần áo nam nữ vứt lung tung trên sàn nhà, trên giường cơ thể trần của đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, đôi môi của Thiên Minh vẫn đặt trên môi của Giai Mẫn.
Bên ngoài trời đang đẹp với những ánh nắng ban mai thì bổng nhiên mây đen kéo đến, sấm chớp đùn đùn, cũng đúng thôi trời đang là mùa mưa những cơn mưa bất chợt như vậy là thường xuyên.
Tiếng sấm chớp khiến cặp vợ chồng thức giấc, Giai Mẫn ngọ quậy dậy, vừa định ngồi lên thì vòng tay Thiên Minh kéo cô xuống:
" Giai Mẫn, hôm nay chủ nhật mà, em xuống giường sớm thế?".
" Tiếng sấm làm em thức giấc, thôi em đi vệ sinh cá nhân đây, anh cũng tranh thủ đi nhé rồi xuống ăn cơm, em ngửi thấy mùi thức ăn rồi đấy".
Cả hai người vệ sinh cá nhân, xuống bếp ăn sáng xong xuôi cả rồi Thiên Minh kéo cô trở về phòng, Giai Mẫn nằm xuống giường nhấc điện thoại lên đánh game, Thiên Minh thấy thế giựt điện thoại vứt sang 1 bên rồi đè cô xuống giường.:" Vợ ơi là vợ, hôm nay là chủ nhật em làm việc gì có ý nghĩ hơn đi, đừng cứ suốt ngày đánh game nữa".
Giai Mẫn véo má Thiên Minh:" chứ anh muốn làm gì nè".
Thiên Minh cười nụ cười nham hiểm:" Sống với nhau 10 năm em còn không biết hay sau hả Mẫn của anh?".
Vừa nói xong anh cuối đầu hôn môi cô, nụ hôn rất mãnh liệt, nụ hôn anh từ từ trườn xuống cổ cô, sau đó anh kéo dây áo của cô xuống, tháo từng nút áo kéo chiếc đầm ra khỏi người cô..
Hai bầu ngực trắng nõn của cô lộ ra, anh vùn đầu vào 1 bên ngập mút, 1 bên dùng tay nắng bóp.
Giai Mẫn ngọ quậy rên vài tiếng..
" a, ây da".
Tiếng rên của Giai Mẫn làm anh càng trở nên hưng phấn hơn, anh nhanh chóng cởi đồ mình ra và tiếp tục " hành sự".
Cả buổi sáng đó vào ra không biết bao nhiêu lần mà đến tận mãi gần 11 giờ trưa cả hai mới xong.
Giai Mẫn nằm ủ rũ trong người Thiên Minh, còn anh vẫn không ngừng vuốt ve cô.
Giai Mẫn ngước mặt lên nói với Thiên Minh:
" Anh à, lát em đi đến bệnh viện kiểm tra tiếp đây, em không từ bỏ hy vọng có con đâu, nếu như hết năm nay mà không có em bé, chúng ta li hôn nhé, năm nay anh 36 tuổi rồi em không muốn anh chịu khổ đâu" vừa nói nước mắt cô vừa rơi xuống.
Thiên Minh đang chìm đắng trong cô bổng ngồi dựng dậy, vẻ mặt anh lúc này rất khó chịu:" Giai Mẫn, anh đã nói với em biết bao nhiêu lần rồi, anh yêu