Vào trong phòng tắm, bà nội đã chuẩn bị lại tất cả mọi thứ từ bàn chải đánh răng đến khăn tắm, bồn tắm.
Đặt cô ngồi lên bồn rửa tay, Thiên Minh cẩn thận lấy kem đánh răng bôi lên bàn chải rồi nhẹ nhàng đánh răng cho Giai Mẫn.
" Được rồi để em".
" Không được để anh đánh cho em, lâu lắm rồi anh chưa được chăm sóc cho em".
Thấy thái độ cương quyết của anh, cô đành xuôi tay cho anh chăm sóc mình.
Sau 10 phút cả hai đã vệ sinh cá nhân xong, Thiên Minh vẫn để cô trên bồn rửa tay.
Anh cúi đầu xuống hôn cô, lưỡi anh tiếp tục càng quét khoan miệng.
Bàn tay anh bắt đầu mò xuống dưới lớp áo len mỏng của cô, luồng tay ra phía sau cởi nút thắt áo lót.
Khi Thiên Minh vừa cởi nút áo lót ra lúc này Giai Mẫn nhớ đến lần cô và Dương Quãng ân ái lúc hắn giả dạng Thiên Minh, bất giác cô xô mạnh Thiên Minh ra.
" Đừng mà".
Trái tim và hơi thở của Thiên Minh vừa được ổn định chưa bao lâu thì lại tiếp tục bị Giai Mẫn làm cho nhói lên, khóe mắt anh đỏ ngầu, nước mắt lăn dài trên mặt, anh đưa tay về phía Giai Mẫn
" Giai...!Giai Mẫn à, em sao vậy?, em cự tuyệt anh, em ổn không, còn yêu anh không?".
Giai Mẫn thấy gương mặt Thiên Minh mường tượng đến cái cảnh hôm đó mà sắc mặt biến sắc vô cùng hoảng sợ.
" Giai Mẫn à, em nói anh nghe, em bị làm sao vậy, có còn yêu anh không?".
" Em còn, em yêu anh, nhưng em nhớ lại cảnh hôm đó, hôm đó em và hắn ta đã...".
" Anh biết mà, không sao đâu có anh ở đây rồi em đừng sợ, từ nay sẽ không ai dám đến gần em đâu, dù bất cứ ai".
Thiên Minh ôm cô vùi trong lòng ngực vuốt v e.
" Nhưng em cứ bị ám ảnh, em cứ nhớ đến cảnh đó khi anh làm hành động đó với em".
Thiên Minh hiểu Giai Mẫn, nghe cô nói anh đã hiểu ra vấn đề của cô.
Anh ôm cô bế ra giường ngủ đặt cô xuống.Rồi đi lại tủ quần áo lấy ra một dây lụa màu xanh.
Anh dùng dây lụa đó bịt mắt cô lại.
" Giai Mẫn cố chịu một chút nhé, anh sẽ giúp em thoát khỏi ám ảnh đó, cố lên, nằm im nếu có khó chịu hãy bấu lấy anh".
Sau khi nói xong Giai Mẫn gật đầu nhẹ, Thiên Minh cuối đầu xuống hôn đôi môi cô, anh hôn rất sâu và ngọt ngào, nụ hôn trườn qua cổ, anh li3m láp khắp cổ cô rồi quay lại đưa lưỡi vào miệng cô.
Trong khi miệng lưỡi anh đang càng quét trong khoan miệng thì hai bàn tay anh đang dùng lực nắn b óp b*u ngư* của cô, ngón trỏ và ngón cái vân vê vò lấy đầu t* ngư* kia.
"A...ưmm đừng bỏ tôi ra" Hành động của Thiên Minh khiến Giai Mẫn ngợi nhớ hình ảnh ám ảnh kia.
" Giai Mẫn à, là anh Thiên Minh đây, là Thiên Minh của em, là của em".
" A..
ưm...đừng mà".
" Cố chịu đi em, nhanh thôi mà, thấy em như vậy anh rất đau đớn".
Thiên Minh nắn b óp bầu ngư* một lúc rồi dùng miệng ngậm lấy một hạt trân châu bên phải, anh