Thấy Giai Mẫn bước xuống, Giai Liên chạy đến ôm cô thắm thiết.
" Mẹ nghe nói con đi bệnh viện, con không sao chứ?".
" Con không sao, em khỏe chưa?".
Giai Ý nghe Giai Mẫn nhắc đến mình nhanh chạy lên ôm vồ lấy cô.
" Chị hai em khỏe rồi, sắp tới tiểu Vũ về lại nhà, chị thường xuyên qua với tụi em nha".
" Được, chị biết".
Thiên Minh đứng phòng thấy ba mẹ con ôm nhau, không biết trực giác anh mách bảo thế nào mà anh chạy nhanh xuống kéo Giai Mẫn ra khỏi vòng tay mẹ con nhà họ.
" Này con rể con làm gì vậy, thái độ thế là sao?"
" Giai Mẫn không được khỏe, cô ấy cần nghỉ ngơi mấy người về cho".
Thiên Minh nói mà không thèm nhìn lấy họ.
Giai Mẫn ở cạnh cảm thấy Thiên Minh có vẻ không được vui, một bên là mẹ và em gái một bên là chồng cô cũng không biết phải làm sao.
Nhìn thấy thái độ khó ưa của Thiên Minh bà Giai Liên cũng e dè mà rút.
" Thôi mẹ với em về trước đây con ở lại dưỡng nghỉ ngơi nha".
Khi hai mẹ con họ đang luốn cuốn quay về thì Giai Mẫn gọi lại.
" Dù gì cũng sắp tới giờ cơm hai người ở lại dùng bữa đi".
" Được, lâu rồi cả nhà chúng ta chưa ăn cơm, để em vào phụ dì quản gia nhé".
Thế rồi Giai Ý xách mông xuống dưới bếp nấu ăn, đang nấu thì thiếu chút nguyên liệu ớt, nên Giai Ý xung phong ra vườn hái.
Nhưng thật không hiểu vì sao Giai Ý đi hơn 15 phút vẫn chưa thấy vào, Giai Mẫn ra vườn để xem tình hình.
" Để anh đi với em".
Thiên Minh biết Giai Mẫn ra vườn tìm ả kia, anh rất ghét Giai Ý đối với anh Giai Ý rất nguy hiểm với Giai Mẫn nên anh cố gắng xin đi theo để bảo vệ cô nhưng lại bị Giai Mẫn cự tuyệt.
" Đi ra vườn nhà mình chứ có phải đi đâu xa đâu, anh lên phòng nghỉ ngơi đi mà, em đi một hai phút rồi vào".
Giai Mẫn đẩy Thiên Minh ra rồi đi ra ngoài kiếm Giai Ý.
Đang ngó mênh mông tìm thì bị một cánh tay kéo vào.
" Chị hai, vào đây em bảo này".
" Sao em đi lâu vậy có gì hả?".
Giai Ý lấy ra một quyển sổ nhật kí cũ kĩ đưa cho Giai Mẫn xem.
" Chị à, đây hình như là nhật kí của anh rể hình như trong đó viết.....chị hai chị phải thật bình tĩnh khi đọc nó".
Cầm nhật kí trên tay Giai Mẫn thấy chân tay rung, tim đập thìn thịt.
Lật trang đầu tiên ra là đề chữ.
" Kỉ niệm tình yêu, mãi mãi một tình yêu với Giai Mẫn".
Giai Mẫn khẽ cười đến khi lật đến trang thứ hai.
" Tôi là Thiên Minh năm 18 tuổi tôi đã gặp cô ấy và tôi đã yêu cô ấy, cô ấy tên là Giai Mẫn".
Giai Mẫn đọc đến đây tay chân lạnh buốc sắp ngã đến nơi, vì cô nhỏ hơn Thiên Minh 10 tuổi lần đầu tiên hai người gặp nhau là vào năm cô 16 tuổi còn anh 26 tuổi.
" Giai Mẫn em làm gì đó".
Thiên Minh từ trong nhà đi ra, Giai Mẫn vội dúi quyển nhật kí vào người Giai Ý bảo.
" Em kiếm cớ về đi, đem nó về giúp chị, lát nữa chị qua sau".
Thiên Minh vừa đến Giai Mẫn đã lập tức thay đỗi sắc mặt.
" Giai Ý đột nhiên nó bị choáng nên ngồi ở đây, chắc nó phải về trước".
" Vậy tốt về đi".
Thiên Minh vui vẻ đáp.
Giai Ý nhanh chân cùng bà Giai Liên về nhà.
Giai Mẫn vẫn cố nén tâm trạng ăn cơm cùng Thiên Minh, lần này ngồi trong vòng tay anh, được anh đút cơm cho ăn như thường lệ nhưng cô cảm thấy rất bất an lo lắng.
" Thiên Minh à, em phải qua đó xem Giai Ý thế nào, lát em đi nhé".
" Được nhưng anh phải đi với em".
Giai