Vào buổi sáng sớm mai, Giai Mẫn đang ngồi hóng gió cùng Thiên Minh ngoài công viên.
" Anh ơi, anh thích con trai hay gái?".
" Trai hay gái anh điều thích cả".
" Em thì thích cả hai, ước gì chúng ta sinh đôi một trai một gái anh ha".
Giai Mẫn lúc nào cũng xoa xoa cái bụng mình, mặc dù chưa nhiều tháng nhưng đêm nào cô cũng điều nói chuyện với cái thai trong bụng.
Từ xa có một người bán kẹo bông gòn đi đến mời Giai Mẫn và Thiên Minh mua một cây.
" Anh em cũng muốn mua".
" Được thôi anh sẽ mua cho em".
Giai Mẫn chỉ tay về cây kẹo hình con heo hồng.
" Lấy con cái đó đi chú"
Thiên Minh khi nghe Giai Mẫn chỉ tay muốn lấy kẹo hình heo hình ngăn cản.
" Em nên lấy hình hoa đây này, sau này nếu là con gái sẽ rất xin đẹp"
Là một người mẹ ai chẳng muốn con mình sinh ra xinh đẹp vì thế nên Giai Mẫn quyết chọn cây kẹo hình hoa hướng dương.
Cầm kẹo bông trên tay cô ăn rất ngon lành, nhìn dáng vẻ của Giai Mẫn khi ăn Thiên Minh lòng như nghìn mũi dao đâm thủng.
Khoảng ba mươi phút sau.
" Á, anh ơi em đau quá".
Phía dưới của Giai Mẫn chảy máu rất nhiều, bụng đau quằng quại, nét mặt tái xanh.
" Giai Mẫn em bị sao vậy, anh ơi đưa em đi cấp cứu mau, em đau".
Thiên Minh ôm chặc cứng Giai Mẫn anh gọi xe cứu thương đến.
Sau một hồi cấp cứu.
Giai Mẫn nhận tin buồn từ phía bác sĩ.
" Thưa anh chị đứa bé không giữ được, tôi xin chia buồn nổi đau thứ nhất, còn nổi đau thứ hai cô nhà vĩnh viễn không thể có thai được vì đứa bé chết trong bụng tử cung cô ấy rất yếu nên quá trình lấy thai ra khiến tử cung cô ấy tổn thương nên từ giờ...!chúng tôi xin lỗi".
" Không thể nào, cầu xin mấy người cứu con tôi, Thiên Minh anh làm gì đi cứu con chúng ta đi anh".
Thiên Minh ra hiệu cho các y tá tiêm cho Giai Mẫn liều thuốc khiến cô ngất tại chổ, sau đó anh bồng cô về nhà.
Về đến nhà Thiên Minh nước mắt cứ chảy suốt, anh cố nén cơn khóc nấc của mình không dám lớn tiếng sợ Giai Mẫn sẽ thức giấc, anh xoa chiếc bụng phẳng của cô mà đau lòng.
" Giai Mẫn à, anh xin lỗi, nghàn vạn lần xin lỗi em, anh thà cho em đau một lần thôi chứ không thể để em ra đi trước mắt anh, đứa trẻ này không nên vào nhà chúng ta, Giai Mẫn ơi, không cần đứa con nào cả có hai chúng ta thôi đã hạnh phúc lắm rồi".
Sáng hôm sau thuốc hết tác dụng, Giai Mẫn bắt đầu điên cuồng gào thét trong vô vọng, cô ôm lấy con búp bê mặc đồ cho nó rồi ôm khóc.
" Con, con của mẹ ngoan, con chưa chết, mẹ đây này"
" Giai Mẫn ơi, em bình tỉnh lại đi, con chết rồi, con chúng ta bị hại chết rồi".
" Á, đừng nói nữa, con chết rồi em phải đi với con, nhất định, anh ở lại đi, em phải