Đã hơn một tuần Giai Mẫn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Thiên Minh khóc đến cạn nước mắt mỗi đêm vẫn không ngục được ý chí của cô.
Bỗng nhiên ngón tay Giai Mẫn ngọ quậy.
Cuối cùng cô cũng đã tỉnh dậy.
" Giai Mẫn à! Em tỉnh rồi, bác bác sỉ cô ấy tỉnh rồi"
Thiên Minh chạy ra ngoài hô hoán, bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra cho Giai Mẫn, lúc này cô đã có tiến triển tốt.
Lúc bác sĩ đi ra.
Thiên Minh ở lại ôm ấp cô.
" Giai Mẫn, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, mấy ngày nay anh lo cho em lắm, đừng làm chuyện như vậy nữa mà".
" Không phải tất cả do anh hay sao?".
" Anh xin lỗi, lỗi của anh mà, tha cho anh đi, em đừng cự tuyệt anh nữa được không?".
" Chúng ta ly hôn đi, cầu xin anh, tôi còn ở với anh ngày nào tôi càng thấy có lỗi với con tôi ngày đó".
Lại ly hôn Thiên Minh cơ bản không chịu nổi hai từ này, mỗi lần nghe đến hai từ này anh đau thấu tận tâm can, cho dù như thế nào cũng không bao giờ ly hôn.
Còn đối Giai Mẫn mặc dù còn rất yêu Thiên Minh, nhưng cô không cách nao đối mặt với anh- người đã giết chết con cô.
" Tránh ra cho tôi! anh mà tiến đến tôi cắn lưỡi tự tử cho anh xem".
Thiên Minh vô cùng hoảng sợ, Giai Mẫn của anh đã suýt mất mạng rồi, anh phải cố nhịn, cố gắng đợi Giai Mẫn vơi đi nổi đau anh mới dám lại gần.
" Được, anh đi anh đi, em đừng làm gì hết cầu xin em, anh cần em, em đừng làm gì hết anh nghe em.".
Thiên Minh nhanh chân đi ra ngoài, anh gọi cho Xuân Muội báo cô đã tỉnh và nhờ cô trông hộ Giai Mẫn.
" Giai Mẫn à, cậu thấy đỡ chưa?" Xuân Muội hỏi
" Cũng ổn rồi, mình mong xuất viện sớm để đi khỏi thành phố này, mình không ở lại đây nữa"
Xuân Muội rất vui vì Giai Mẫn cỡi mở với cô nên cô phải lái theo Giai Mẫn để Thiên Minh yên tâm.
Hai tuần sau Giai Mẫn xuất viện cô mướn một căn hộ ở ngoại ô thành phố để ở, trước khi đi cô để lại đơn li hôn có sẵn chữ kí của mình ở lại cho Thiên Minh và chì có duy nhất Xuân Muội là biết nơi cô ở và cũng tất nhiên Xuân Muội cũng đã bí mật báo cho Thiên Minh chổ ở của cô.
Thiên Minh cầm đơn li hôn trên tay mà lòng đau đớn, anh xé nát nó vứt xuống sàn nhà rồi òa khóc lên như một đứa trẻ khi mẹ đi vâng.
" Cậu bình tỉnh lại cho tôi, cô ấy đã tuyệt tình như vậy rồi cậu nên buông đi, tôi thấy Giai Mẫn quá đáng với những gì cậu hi sinh cho cô ấy".
"