Trấn Thủy Đầu tuy nhỏ, nhưng cũng là một trong tứ đại thuộc da của Trung quốc.
Mỗi lần Thẩm Mộc Tinh sáng tác văn, cũng sẽ kiêu ngạo giới thiệu: "Sợi
thắt lưng mỗi năm trên toàn bộ thế giới, đều có một phần xuất xứ từ Thủy Đầu, quê hương của tôi."
Ở chỗ này, hầu như mọi nhà đều có
trống quay, chú hai Thẩm Mộc Tinh chính là làm thuộc da, lúc nhỏ cô
thường xuyên nghe nhất chính là tiếng bên trong xưởng nhỏ sản xuất da
trống quay máy móc bên trong hoạt động liên tục, tối thường xuyên nghe
thấy mùi hôi từ con sông kênh rạch ô nhiễm.
Mẹ của Hạ Thành
Luyện Kim Hoa là bà chủ thuộc da xuất sắc nhất trấn trên, là người giỏi
giang tự mình cố gắng, không cam lòng cùng chồng ở trong chổ phòng khám
nha khoa nhỏ, vào thập niên 90 của thế kỷ trước, tìm vài phía đối tác, ở bên ngoài trấn kiêu ngạo phá vỡ làm mới một loại tấm lợp kiến, tự mình
dựng lên nhà xưởng.
Hiện giờ, Luyện Kim Hoa đã thành bà chủ
xưởng lớn thuộc da nổi tiếng xa gần, ngay cả mẹ cô cũng đi làm kế toán
trong xưởng cho bà ấy. Có thể là một nhân vật lớn như vậy, lúc nào cũng
đối xử với cô bé Thẩm Mộc Tinh này thêm phần đặc biệt.
Từ
nhỏ đến lớn, Luyện Kim Hoa lại luôn nói đùa là thích đầu óc linh hoạt,
thông minh miệng ngọt của Thẩm Mộc Tinh, tương lai muốn cô về đến trong
nhà làm con dâu, thay bà quản nhà, mặc dù chẳng qua nói đùa, vốn dĩ Hạ
gia nhà giàu địa vị như vậy, lại làm sao cần làm thân với người khác, dù sao có người muốn đến gần còn không kịp.
Hạ Thành mang về
cô gái là thiếu nữ Đông Bắc, tên là Diệp Hiểu Phù, là bí thư chi bộ ban
Hạ Thành bọn họ, đang là mùa hè trong phòng khám răng đã xong việc,
Luyện Kim Hoa xuất phát từ lễ nghi, liền ở nhà an bài nấu nồi lẩu, mời
Diệp Hiểu Phù ở lại nhà ăn cơm.
Giống như rất nhiều người
phương bắc cảm thấy người phương nam đều xấu lại xảo trá, Luyện Kim Hoa
vẫn cảm thấy người đông bắc thô lỗ lại ngu xuẩn.
"Dì không cần gắp cho con. . . Cám ơn dì. . . Chao ôi! Thật tốt."
"Tiểu Diệp à, ăn nhiều một chút, cứ xem đây giống như là ở nhà mình."
"Dì thật tốt, làm cháu nhớ đến cha mẹ cháu, lúc sau này cháu lên đại
học, mẹ cháu thường xuyên nấu cho cháu nồi lẩu, cháu rất thích ăn." Mới
vừa lên đại học, Diệp Hiểu Phù khẩu âm đông bắc còn chưa kịp bỏ đi, nghe rất rõ ràng.
Thẩm Mộc Tinh đối với cô gái này ấn tượng rất
tốt, xưa nay cô đều thích con gái đông bắc ngay thẳng hào phóng, hơn nữa bộ dạng Diệp Hiểu Phù cũng hết sức đoan chính.
Diệp Hiểu
Phù ngồi ở bên phải Thẩm Mộc Tinh, Luyện Kim Hoa ngồi ở bên trái Thẩm
Mộc Tinh, Thẩm Mộc Tinh bị kẹp giữa ở hai người bọn họ, im lặng cúi đầu
ăn lẩu, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Hạ Thành đối diện.
Hạ Thành cắt tóc ngắn, ăn mặc cũng thời thượng rất nhiều, thoạt nhìn càng giống
dáng vẻ của sinh viên, lúc cậu nhìn thấy Thẩm Mộc Tinh chỉ là lạnh nhạt
lên tiếng chào hỏi, đến bây giờ cũng không nói một câu, tên thiếu đầu óc miệng lại thúi bỉ ổi ngày thường với bây giờ cứ như hai người.
Thẩm Mộc Tinh không biến sắc nhìn cậu, ánh mắt của cậu bỗng nhiên từ
trên mâm rời đi, giương mắt nhìn cô, Thẩm Mộc Tinh vội vàng cúi đầu ăn
cá viên.
Luyện Kim Hoa đẩy đẩy mắt kính, trên mặt lộ vẻ chán ghét thoáng cái vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Diệp Hiểu Phù giống như là nhìn một món trân bảo hiếm có, không khỏi khẽ lắc đầu thở dài nói:
"Tôi thật sự rất ưa thích con gái đông bắc các cháu, hào phóng chân
thật, có vóc dáng trắng nõn lại cao như vậy, thật tốt."
"Thật không? Ha ha, được khen thật vui vẻ! Ngày thường bọn họ đều nói
cháu tự kỷ, nhưng cháu cảm thấy bình thường mà ha ha!" Cô gái cởi mở
cười mang theo đặc điểm của người trẻ tuổi hoạt bát, hàm răng đặc biệt
đẹp mắt, quay đầu nhìn Thẩm Mộc Tinh nói: "Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy
cháu tôi rất đẹp."
Thẩm Mộc Tinh bị kêu tên, vội vàng cũng lộ nụ cười khiêm tốn: "Không có không có."
Luyện Kim Hoa ân cần hỏi han: "Tiểu Diệp, làm sao lại đến nơi xa như vậy để khám răng?"
Diệp Hiểu Phù khóe miệng lập tức cong cong, quay đầu nhìn về phía Hạ Thành: "Người hỏi cậu ấy đi!"
Bộ dáng tươi cười cùng ánh mắt hơi ngượng ngùng khiến trong lòng Luyện
kim hoa hơi cứng lại, Hạ Thành nhấn mạnh lần nữa hai người chỉ là bạn
học bình thường, giống như đang lừa gạt người mẹ này, Luyện kim Hoa là
hạng người gì? Lúc này một ánh mắt của bà có thể nhìn thấu tâm tư cô gái này.
Hạ Thành đặt chiếc đũa xuống, mặt không chút thay đổi
nói: "Lần trước chân con bị thương, là Hiểu Phù đưa con đi bệnh viện."
Luyện Kim Hoa kinh ngạc hỏi: " Chân con làm sao vậy?"
Diệp Hiểu Phù là người nóng tính, nhịn không được chen miệng nói: " Là
chuyện hai tháng trước, ngày đó ở trạm xe buýt cửa trường học đụng phải
cậu ấy, cháu thấy cậu ấy khập khiễng liền hỏi cậy ấy làm sao vậy, cậu ấy nói vừa rồi không cẩn thận dẫm lên đinh thi công, chảy máu, cháu vừa
nhìn quả thực chảy máu? Lúc ấy còn đang mưa, cậu ngay cả ô cũng không
mang theo, cháu nói cháu dẫn cậu ấy đi bệnh viện, cậu ấy không nghe,
càng muốn đi nhà ga, nói là đã mua xong vé đi Ôn Châu, lúc đó trời mưa
lớn rơi xuống chân đang chảy máu, không tiêm phòng uốn ván sao được?
cháu liền nài ép lôi kéo cậu ấy đến bệnh viện của trường học chích. Cháu là bí thư chi bộ, làm sao có thể chứng kiến bạn học có khó khăn không
giúp đỡ?"
Đi Ôn Châu. . .
Cậu muốn đi tìm cô sao?
Thân thể Thẩm Mộc Tinh cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Hạ Thành, Hạ Thành cũng
vừa vặn đang nhìn cô, đường cong hai má phập phồng lên xuống, cậu nhai
kỹ nuốt tiếp theo theo trình tự, lại cúi đầu im lặng ăn cơm.
Luyện Kim Hoa nghe được sợ hết hồn hết vía, dường như cảm thấy cái đinh này đâm vào trên chân bà: "Ai nha! Thế phải bắt buộc đi chích ! Thành
Thành con ở bên ngoài vì sao lại không chăm sóc bản thân thật tốt? Trời
mưa xuống cũng không mang ô! Chảy máu cũng không đi bệnh viện!"
Diệp Hiểu Phù nói: "Dì người yên tâm đi, đã không sao, lúc ấy miệng vết thương đúng là rất lớn, may mắn cháu kéo cậu ấy đi bệnh viện , lúc ấy
tâm tình cậu ấy có thể không tốt, thái độ đối với cháu cũng đặc biệt
không tốt, về sau vì cảm ơn cháu, liền nói muốn mời cháu ăn cơm, cháu
nói răng cháu hư ăn không nổi, Hạ Thành liền nói với cháu chú là nha sĩ, miễn phí làm răng cho cháu còn trả luôn tiền vé xe lửa, cháu cảm thấy
xấu hổ."
"Đó là muốn cảm ơn ." Luyện Kim Hoa cười nói.
Thẩm Mộc Tinh nghe thấy lời của cô, lập tức không có chút tâm tình ăn lẩu.
Cô gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng Hạ Thành lúc không che dù chờ
xe công cộng, cậu nhất định là giận cô , giận cô không liên lạc cùng
cậu, cho nên muốn chạy đến trường học Phục Độc Ôn Châu.
Chớ nhìn cậu bình thường hi hi ha ha , tiểu tử này một khi không hài lòng, thì hướng trong chết làm.
Diệp Hiểu Phù tiếp tục cùng Luyện Kim Hoa cười cười nói nói. Trong bữa cơm không cẩn thận đánh rơi chiếc đũa trên mặt đất.
"Không có việc gì không có việc gì, không cần nhặt không cần nhặt, "
con mắt Luyện Kim Hoa khôn khéo hướng về Mộc Tinh nhìn lại, nói chuyện
giống như đối xử với con gái của mình, phân phó nói: "Mộc Tinh, đi lấy
hai chiếc đũa tiểu Diệp cần." "Oh." Thẩm Mộc Tinh hết sức tự nhiên đứng
dậy đi vào phòng bếp.
Diệp Hiểu Phù nhìn bóng dáng cô đi vào phòng bếp, hơi có chút giật mình.
Cô vốn tưởng rằng, cô gái này cũng như cô, cũng là khách. . .
Thẩm Mộc Tinh vào phòng bếp, đi đến chỗ đũa trong lồng tre rút ra hai
cây đũa, vừa quay người, thân thể
Hạ Thành liền ngăn chặn đường đi của
cô, Thẩm Mộc Tinh sợ hết hồn, sờ sờ ngực, nhìn cậu: "Cậu làm tớ sợ muốn
chết."
"Vì sao không trả lời tin nhắn của tớ?" Giọng nói của cậu rõ ràng là chất vấn, nhưng là lạnh lùng, giống như bị đè nén thật
lâu, nói không chừng lúc nào đó thì sẽ bùng phát.
Thẩm Mộc
Tinh giống như dụ dỗ Thẩm Minh ranh mãnh nở nụ cười: "Điện thoại di động tớ bị mẹ tịch thu, tớ còn chưa tìm cậu tính sổ đâu, nếu không phải do
cậu, tớ có thể bị giáo viên giáo huấn sao?"
"Vậy tại sao không gọi điện thoại cho tớ?"
"Tớ. . ."
Cậu cắt đứt lời cô: "Đừng nói với tớ cậu không biết số điện thoại của
tớ, trước khi đi tớ không phải đã cho cậu một tấm thẻ điện thoại sao?
Trên mặt có số của tớ!"
Giọng nói cậu đột nhiên kích động khiến Thẩm Mộc Tinh tay không chân loạn lên.
Cô nuốt vào một ngụm khí, ngoan cố quyết tâm khẽ cắn răng , nhìn gạch
men sứ trên mặt đất: "Cậu nói như vậy, tớ không biết rõ như thế nào trở
về."
Hạ Thành khẽ cắn răng , bão táp trong ánh mắt chỉ một
thoáng nổi lên, trên mặt trở nên trắng bệch một mảnh, cậu nghiêng mặt
đi, cũng cúi đầu nhìn dưới mặt đất, hai người cứ như vậy đứng mặt đối
mặt, lại đứng thành hai đường thẳng song song.
Không lâu sau, mặt của cậu lại trở lại bình thường, nhìn cô.
Thẩm Mộc Tinh cũng ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt cậu giống như là cảnh
sau cơn bão táp ở Yên Vũ Giang Nam, mông lung mà dịu dàng.
Cậu nói: "Liên lạc với cậu không được, tớ sắp điên rồi."
Hô hấp Thẩm Mộc Tinh bởi vì lời nói của cậu mà trở nên dồn dập.
Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên cậu cách cô xa như vậy, cũng là lần đầu tiên đã lâu không có liên lạc.
"Thực xin lỗi." Cô trầm giọng trả lời.
"Xin lỗi ở đâu chứ?" Cậu đe dọa nhìn cô: "Tớ cho là chúng ta trong lúc
đó cũng sẽ không bởi vì hoàn cảnh cùng khoảng cách mà thay đổi, tớ cho
rằng, cậu đã sớm biết tâm tư của tớ."
"Tớ đã sớm biết, nhưng mà Hạ Thành,cuối cùng tớ cảm thấy giữa chúng ta không nên đi về phía
trước thêm, một bước, tớ sợ nói như vậy sẽ không quay về được." Cô vô
cùng nghiêm túc nhìn ánh mắt của cậu.
Còn nhớ có một lần,
cậu đã từng hỏi qua cô, cô có tin việc lâu ngày sinh tình không? Thẩm
Mộc Tinh trả lời: Nhất kiến chung tình và lâu ngày sinh tình tớ đều tin
tưởng.
Anh nói: Vậy hai chúng ta thì sao?
Thẩm
Mộc Tinh nói: Cái rắm nha, tớ và cậu nếu lâu ngày sinh tình hiện tại đã
có em bé, vì sao tớ đối với cậu một chút suy nghĩ không an phận cũng
không có chứ?
Ở phương diện quan hệ nam nữ, Thẩm Mộc Tinh
cảm giác mình đã trong tối ngoài sáng cự tuyệt cậu rất nhiều lần , nhưng Hạ Thành có một loại năng lực có thể đem lời nói nghiêm túc biến thành
lời nói giỡn, thường xuyên làm cho cô cảm thấy rất vô lực, không thể bất chấp tổn thương cậu mang theo thất bại theo cậu so tài.
Hạ
Thành nhìn chằm chằm ánh mắt của cô mấy giây, đột nhiên nhếch môi, gật
đầu một cái, lại gật đầu một cái, hít sâu một hơi, lui về phía sau một
bước, xoay người rời phòng bếp.
Trước một giây cậu xoay người, ánh mắt của cậu từ trên người Thẩm Mộc Tinh giống như miễn cưỡng kéo xuống.
Thẩm Mộc Tinh nhanh chóng cầm lấy hai cây chiếc đũa cho Diệp Hiểu Phù,
hít thật sâu một ngụm khí, thở thật dài ra, nhưng lại cảm giác, cảm thấy ngực buồn cực kỳ.
Cô ở trong lòng âm thầm tự nói với mình, về sau liền không cần đến nhà Hạ Thành ăn cơm.
Buổi tối cô ngồi ở trước bàn nhìn qua đối diện cửa sổ ngẩn người, mẹ
đẩy ra cửa phòng của cô, đưa lên một chén thức ăn dinh dưỡng không biết
là nhãn hiệu gì, Thẩm Mộc Tinh vội vàng thu hồi ánh mắt lại, cúi đầu giả bộ đang học.
"Hôm nay nồi lẩu ăn được không?" Mẹ hỏi.
"Rất ngon."
"Mẹ Hạ Thành nói với mẹ, cô gái kia, ăn cơm chép miệng, nói chuyện rất
tùy tiện không dùng đến não, trên cằm còn không có thịt một chút phúc
tướng cũng không có, cùng con một chút so ra đều kém."
"Mọi
người làm sao đều như vậy a? Người ta nói Hạ Thành, hai người cũng chỉ
là bạn học bình thường, quan tâm vớ vẩn, thật sự là. . ."
" Bạn học bình thường mà đi ngồi xe sáu tiếng đến tận đây à? Đầu óc con đọc sách đọc đến ngốc à."
"Không đọc khong đọc nữa ! Đi xưởng thuộc da làm kế toán, được chưa!"
"Nói hươu nói vượn! con bắt mẹ có thể nhịn! Mẹ mày năm đó không phải là bởi vì mang thai con, đã sớm. . ."
"Đi Italia phát tài!" Thẩm Mộc Tinh đặt bút viết, liếc mắt, chống cằm
lười biếng nói: "Mẹ đã nói qua một trăm tám mươi lần! Thực không hiểu
nổi mọi người những thứ này sính ngoại nhân, xuất ngoại có gì tốt."
"Xuất ngoại tốt! Con xem cô con đi, con xem chú họ con đi, đi nước
ngoài đều trở nên giàu có, Hạ Thành về sau cũng sẽ ra nước ngoài ."
Mẹ nói: "Người Ôn Châu chúng ta từ xưa đến nay đặc điểm lớn nhất chính
là khôn khéo cùng mạo hiểm, châm ngôn nói như thế nào? Chỉ có chim bay
không đến nơi, không có người Ôn Châu không đến được nơi! Người Ôn Châu ở Paris, ngay cả cảnh sát đều nói lời nói Ôn Châu , con còn trẻ như vậy,
như thế nào ngay cả xuất ngoại cũng không dám nghĩ?"
"Chỉ
nhìn thấy trộm ăn thịt không nhìn thấy trộm bị đánh, đừng nói nước
ngoài, con gái mẹ nếu có thể ở Thẩm Quyến sống quá hai năm, ngài phải đi đốt cao hương đi!"
"Nha đầu chết tiệt! Không có tiền đồ!"
Vào một ngày rất nhiều năm sau, Thẩm Mộc Tinh ở đầu đường Thẩm Quyến
phồn thịnh, đột nhiên nhớ tới thời niên thiếu mình cùng mẹ đã nói qua
những lời này, lắc lắc đầu nở nụ cười. . .