Đại khái bắt đầu gửi tin nanh cùng Nghiêm Hi Quang chính là vào buổi tối ngày hôm đó.
"Về đến nhà chưa?"
Cứ cách nửa giờ cô lại gửi một tin cho anh.
Ngay từ đầu Nghiêm Hi Quang không cho cô quay về.
Thậm Mộc Tinh cứ hai ba giây lại chạm màn hình điện thoại một cái, nhưng vẫn không thấy anh nanh tin trở lại.
Có lẽ anh không thấy được. Thẩm Mộc Tinh tự mình an ủi.
Mãi đến ngày thứ hai anh cũng không cho cô trở về, Thẩm Mộc Tinh có chút bực mình.
"Nghiêm Hi Quang, anh mà có chuyện gì thì người chịu trách nhiệm là tôi đó!"
Kết thúc tiết thứ nhất, anh mới nanh tin trở lại cho cô.
"Tối hôm qua tôi không thấy điện thoại, vẫn bình an cô chớ lo."
Thẩm Mộc Tinh phì cười một tiếng.
Thực sự là một người con trai lỗi thời, "Bình an chớ lo" này hẳn là được mấy ông già từ thập niên tám mươi dùng để viết thư mà? Nhưng mà anh như vậy quả thật có chút không lẫn lộn với bất cứ ai.
Thẩm Mộc Tinh cầm
điện thoại đầy do dự, có nên nhắn anh mau trở về hay không đây? Ngay lúc này, chuông vào lớp bỗng vang lên, lão thái thái lập tức xuất hiện ngay trước cửa lớp, hai tay chắp sau lưng, nghiêm khắc nhìn mọi người, bước
đến, giáo viên Tiếng anh gật đầu với bà ta.
Tay Thẩm Mộc Tinh vẫn còn cầm điện thoại giấu trong hộc bàn, giả vờ ngồi thẳng lưng nghe giảng bài.
Giáo viên Tiếng Anh đứng trên bục giảng chuẩn bị mở sách giáo khoa của mình
ra, lại bị lão thái thái chen vào nói: "Cô Vương cho tôi mượn vài phút
có được không."
"Được chứ."
Lão thái thái bắt đầu nói:
"Bắt đầu từ tháng này trở đi, để đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm cho
học sinh, mọi người không kể khoa xã hội hay tự nhiên đều phải đến căn
tin nhà trường ăn cơm."
"A?"
Cả lớp lập tức ồn ào hẳn lên.
"Đồ ăn của căn tin trường khó ăn gần chết..."
"Đúng vậy.... Cháo để ăn sáng thực chất chỉ có nước cơm thôi!"
"Đồ ăn ở đó cho học sinh ăn quá ít, đến tôi đây là một đứa con gái gầy tong gầy teo cũng ăn không đủ no!"
"Cô đúng là không biết xấu hổ!"
"im lặng!" Giọng nói của lão thái thái bỗng kéo dài ra: "Tôi có cho các em thảo luận sao!"
Lớp học ngay lập tức liền không còn tiếng động.
"Thẩm Mộc Tinh, sáng ngày mai đi thu phí đồ ăn cho tôi."
"Ồ."
"Ai không chấp nhận thì tới gặp tôi, nghe rõ chưa?"
"Nghe... rõ... ạ..."
Lão thái thái vừa đi, Thẩm Mộc Tinh liền ai oán một câu, căn tin của lầu
một vừa mới mở cửa, học sinh đến đó ăn quá ít, tiền thuê mặt bằng của
trường học tới sáu tháng, quả thật nhà trường không muốn lỗ vốn số tiền
thuê mặt bằng này, nên mới bắt buộc học sinh đến căn tin ăn.
Những ngày với buổi trưa ăn mì lạnh cùng lẩu cay Tứ Xuyên sẽ không còn nữa.
Buổi tối sau khi tan học, Thẩm Mộc Tinh nói chuyện phí ăn ở căn tin với mẹ,
mẹ cô tuy bất mãn với chính sách này của nhà trường, nhưng vẫn đồng ý
theo đa số nộp số tiền này.
"Mẹ ơi, đồ ăn của trường học ngay cả
chút thịt cũng không có, con thật muốn ăn món mì hoành thánh của mẹ
làm..." Cô tội nghiệp nói ra uất ức của mình.
"Con gái ngoan, con ráng chịu một chút, để mẹ gửi thêm tiền lên, buổi trưa con đi siêu thị
gần đó mua chân gà hay cái gì đó bồi bổ có được không."
"Nó không giống nhau! Cơm của nhà hàng Lâm cũng không ngon bằng mì hoành thánh mẹ làm."
"Ai da, nha đầu chết tiệt kia, từ đâu mà học được mấy lời ngon ngọt như thế!"
"Mẹ ơi, mẹ hỏi thử xem tiểu thợ may có còn ở Ôn Châu không? Mẹ nhờ anh ta mang lên cho con một phần có được không?"
"Được, con gái mẹ muốn ăn thì mẹ sẽ nhờ một chút."
Rửa mặt xong, rốt cuộc trước khi ngủ Thẩm Mộc Tinh cũng chờ được tin nhắn của Nghiêm Hi Quang.
"Sáu giờ tôi đến đón cô đi học."
Thẩm Mộc Tinh ôm lấy điện thoại cười vui vẻ, cảm giác giống như trên thế giới này mình chính là người thông minh nhất.
Chung Lâm đắp mặt nạ, bởi vì miệng không thể động, nên giọng nói của cô có
chút khó nghe: "Này, cô hai ngày nay nhắn tin cho ani vậy? Có việc gì
không ổn sao?"
Dương Dương đang trải chăn giường, cười nói: "Còn có thể là ai đây? Là cái anh đẹp trai lần trước ghé trường của mình đó!"
Đan Đan nói: "Thật sự rất đẹp trai, ăn mặc cũng không tầm thường chút nào."
Dương Dương nói: "Dáng người đẹp thì mặc gì cũng đẹp."
Thẩm Mộc Tinh không có gì để nói với những cô gái nhàm chán này, chờ một lúc thật lâu mới nhắn tin lại cho Nghiêm Hi Quang.
"Vậy thì phiền anh lắm, rất không tiện."
Vốn tưởng như thế nào anh cũng sẽ nhắn lại một tin nhắn khác, nhưng không nghĩ tới năm phút rồi mà anh không chịu hồi âm.
Đúng lúc này, đèn phòng ngủ đột nhiên bị tắt.
"Cô ốm kia lúc nào cũng tắt đèn sớm như vậy!"
"Ai. Thực nhớ cô béo quá đi!"
Thẩm Mộc Tinh nằm trên giường, nửa người tựa ở đầu giường, cứ nhìn vào màn
hình di động mãi, không nghĩ tới vừa mới mở nó lên, điện thoại đột nhiên rung một cái, màn hình lập tức xuất hiện hai cánh tay, biểu thị kinh
điển của điện thoại trước khi tắt máy.
Thẩm Mộc Tinh lập tức sụp đổ!
Cô sợ sẽ bỏ lỡ mất tin nhắn của Nghiêm Hi Quang, lập tức cầu xin sự giúp
đỡ của Dương Dương: "Dương Dươngt, điện thoại của mình hết pin rồi, cho
mình mượn điện thoại nhắn tin đi."
Dương Dương lập tực đưa máy qua.
Học sinh thời nay, nhắn tin cũng không gọi là nhiều lắm, dù sao đây cũng là điện thoại của người khác nên lúc mượn Thẩm Mộc Tinh còn đắn đo suy
nghĩ một chút, thế nhưng trường hợp này là khác.
Cô nằm trên giường, chẳng biết lúc nào nhập số điện thoại của anh vào khung người gửi, hỏi.
"Điện thoại của tôi vừa hết pin, anh có nhắn tin cho tôi không?"
Rất nhanh, anh nhắn trả lời, lại làm cho hai mắt của Thẩm Mộc Tinh được màn hình chiếu rọi trong nháy mắt dập tắt.
"Không có."
Ngọn đèn của nhà lầu đối diện lặng lẽ theo cửa sổ tiến vào trong phòng ngủ,
các cô gái đều đã nằm xuống, trên mặt mỗi người là một nguồn sáng nhỏ,
âm thanh khe khẽ vang lên từ bàn phím di động theo ngón tay mềm mại của
các cô linh động bay múa.
Thẩm Mộc Tinh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh xanh đen của bầu trời về đêm được lộ ra từ những khe hở nhà lầu.
Nơi xa xôi kia có gì đó yếu ớt, lại còn khi ẩn khi hiện, rốt cuộc là gì cơ chứ...
Thẩm Mộc Tinh thu hồi tâm tư, xóa tất cả tin nhắn của mình và anh, sau đó trả lại cho Dương Dương.
Dương Dương nói: "Không có việc gì, cậu cứ gửi đi, mình tính bằng tiền ăn của tháng này."
"Không cần."
Thẩm Mộc Tinh nằm xuống, kéo chăn lên che đầu.
Vì phải tập trung cho việc học nên mấy ngày liên tiếp Thẩm Mộc Tinh không
mở máy điện thoại, ngày ngày trôi qua quả thật rất nhàm chán.
Cô
giáo vẫn cứ nói mãi một câu: Chờ khi các em tốt nghiệp cao đẳng thì muốn làm gì thì làm, một ngày hai mươi bốn tiếng muốn làm gì cũng không có
người
quản các em, muốn thức dậy lúc nào thì thức, muốn ngủ lúc nào thì
ngủ, sau khi sống sót qua kì thi cao đẳng, cuộc đời các em bước qua một
bước ngoặc lớn.
Học sinh lại thường xuyên nói với nhau một câu:
"Tôi phải được ăn ngon, uống ngọt, một năm này tôi nhất định phải đậu,
ngàn vạn lần không được rớt, bản thân còn chưa được sống qua một cuộc
đời tự do nữa kia mà!"
Thẩm Mộc Tinh không có suy nghĩ vẫn vơ gì, duy nhất một điều mà cô nghĩ bây giờ chính là, mẹ đã từng nói với cô,
thi đỗ tốt nghiệp là một tấm vé để có thể tìm được việc làm, ba tấm bằng tốt nghiệp ngồi một chiếc ghế vững chắc, hai tấm bằng tốt nghiệp chính
một cái ghế được lót nệm kém chất lượng, còn một tấm bằng tốt nghiệp thì chính là ngồi trên một cái ghế sắp gãy, danh giáo tốt nghiệp sẽ mù mịt.
Nếu bây giờ có cho cô một tấm vé máy bay, Thẩm Mộc Tinh cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ việc gì cản trở mình học tập.
Chính là cô không thể ngờ được, ngay tại thời điểm đó lại biết được tin dữ, em trai cô đang bị thương.
Hai ngày trước Thẩm Minh nhắn tin cho cô, trong đó chỉ có vài dòng qua loa
nói: "Chị ơi, em đang bị một vết thương nhỏ phải nằm bệnh viện rồi, mẹ
có gọi điện cho chị chưa? Em không sao đâu, chị đừng lo lắng nhé."
Đầu óc Thẩm Mộc Tinh liền mơ hồ, thật nhanh chóng gọi điện cho mẹ cô, đầu
dây bên kia truyền đến âm thanh mà mẹ đang chơi mạt chược, bà cứ việc
tiếp điện thoại như không có gì xảy ra.
"Cục cưng bị làm sao thế?"
"Em trai bị thương sao?"
"Con làm sao mà biết?"
"Sao lại như thế?Tại sao lại không nói cho con biết!"
Mẹ cô dừng lại, giọng nói có chút chột dạ: "Là mẹ sợ con phân tâm thôi!
Minh Minh thực hiện nhiệm vụ bị một tên tội phạm "thưởng" cho một dao,
đang ở bệnh viện, nhưng mà bác sĩ đã bảo là không có việc gì rồi... Mẹ
có nhờ tiểu Tài mang đến cho con mì hoành thánh đó, con ăn chưa?"
Không đợi mẹ nói xong, cô liền trực tiếp cúp máy!
Lập tức chạy đến văn phòng của lão thái thái xin phép, vừa mới bước vào
cửa, lão thái thái liền chìa một cái cà men cho cô nói: "Mộc Tinh, hàng
xóm nhà em lại mạng mì hoành thánh đến đây."
"Thưa cô, em xin
phép về nhà một chuyến, em trai em đang nằm viện!" Cô nói xong, cũng
không để lão thái thái phản ứng lại, liền chạy ra khỏi trường học.
Nhìn thấy Nghiêm Hi Quang đứng ở đằng xa, liền chạy lại kéo tay anh!
Biểu cảm đầu tiên của anh chính là kinh ngạc, sau đó hơi nhíu mày lại hỏi: "Cô bị sao thế?"
"Tôi phải về nhà, mau chở tôi về nhà! Em trai tôi nằm viện! Mấy người đó không có nói cho tôi biết!"
...
Thẩm Minh ngồi trên giường bệnh của bệnh viện, bộ quần áo màu lam mặc trên
người làm anh có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều, không giống một thằng nhóc
hung hăng như bình thường, giờ phút này anh giống như một học sinh ngoan ngoãn đang ngồi trên lớp nghe giảng, thật khác biệt, sạch sẽ như ánh
mặt trời.
Tạp Tạp đang gọt vỏ táo cho anh, cô mở miệng than thở cái gì, Thẩm Minh đều không để lọt tai.
Tạp Tạp cứ lải nhải mãi, việc này cùng nghề của cô có liên quan,Thẩm Minh
chưa từng gặp qua một thợ cắt tóc lúc nào cũng im lặng đâu.
Nhưng mà anh thích cô nói như thế, thích bộ dáng của cô khi lải nhải với
mình, tuy rằng anh không để lộ cái thích đó ra bên ngoài.
"Có phải là phòng bệnh bên kia không?" Bên ngoài hành lang truyền đến một giọng nữ vô cùng quen thuộc.
Lổ tai Thẩm Minh cực kì thính, ngay lập tức phản ứng lại, ánh mắt trong chốc lát liếc nhìn Tạp Tạp.
"Bà chị già của anh!" Ánh mắt xinh đẹp của anh bỗng dưng sáng rực: "Bà chị
già của anh đến thăm anh! Chị ấy nhất định là bị hù chết, ha ha!"
"Biến thái..."
Tạp Tạp biễu môi, buông trái táo ra, mắt liền thấy hình ảnh của Thẩm Minh
đã muốn nằm xuống, giả vờ nhắm mắt lại, miệng lại bắt đầu lầm bầm.
"Tạp Tạp... Em cứ ăn đi... Vết thương của anh đau quá... Ăn không vô... Tê..."
Tạp Tạp nhìn qua cánh cửa, quả nhiên là Thẩm Mộc Tinh đã đứng ở đó rồi, trán của chị ta đầy mồ hôi, chắc là do chạy quá nhanh.
Không cán phải đoán, cái tên Thẩm Minh kia dùng mọi cách để làm nũng dáng vẻ
đáng thương khiến cho Thẩm Mộc Tinh lo đến muốn khóc.
Tạp Tạp
nhìn thấy anh giống một đứa bé nhỏ để cho Thẩm Mộc Tinh nhìn thấy vết
thương bị người xấu đâm tới như thế nào, rồi lại khâu vết thương đó như
thế nào, Tạp Tạp nhìn Thẩm Mộc Tinh sợ tới mức khuôn mặt nhỏ kia trắng
bệch liền dở khóc dở cười.
Thẩm Minh...
Giống như Tạp Tạp
bắt đầu quen biết anh từ ngày hôm đó, thế giới này tựa như chỉ có một
người anh để ý đến vậy, là Thẩm Mộc Tinh...
Cũng đúng.
Có cha mẹ nào thương con của mình đến mức bắt nó từ khi còn nhỏ tuổi làm một việc nguy hiểm như thế.
Có cha mẹ nào thương con đến nổi đặt cho nó một cái tên có điềm xấu cơ chứ.