Edit: Ngọc Nguyệt
Beta: Đào Sindy
Cuối cùng thầy giáo mập cũng trở lại, phòng tử học ở kí túc xá yên tĩnh vô cùng.
Diêu Sở Sở không dám nghịch điện thoại di động, cúi đầu viết thư tình trên sách giáo khoa.
Điện thoại của Thẩm Mộc Tinh rung rung, nhưng thầy giáo mập vẫn ngồi ở cửa,
Thẩm Mộc Tinh không dám lấy ra xem, vất vả nhịn đến lúc tan giờ tự học
tối, học sinh cất cặp, cô mới vội vàng mở điện thoại di động ra xem.
Có hai số 10086 gửi tin đến nhắc nhở là đã nạp thêm cho cô 50 ngàn tiền điện thoại.
Tin nhắn thứ ba là một dãy số xa lạ, chỉ có một câu nói ngắn gọn, khiến Thẩm Mộc Tinh nhíu mày.
“Thẩm Mộc Tinh, tôi và Hạ Thành làm rồi.”
Tôi và Hạ Thành... làm...
Mới đầu, cô còn có chút mê mang, không hiểu, lúc sau khi đang rửa táo, đột
nhiên có phản ứng, trong đầu hiện ra khuôn mặt sáng ngời của Diệp Hiểu
Phù, là cô gái Hạ Thành dẫn về.
Thẩm Mộc Tinh hồi phục xong, hỏi: “Cô là?”
Qua một hồi lâu đối phương mới trả lời: "Tôi là Diệp Hiểu Phù, bạn gái của Hạ Thành.”
Thẩm Mộc Tinh đoán được, không chỉ có chút buồn cười, lại cảm thấy rất tức giận.
Thật là buồn cười...
Ngoại trừ buồn cười, thật sự là không tìm được một từ nào khác để hình dung.
Cảm giác bị người khác coi là tình địch chẳng tốt chút nào, Thẩm Mộc Tinh
có chút mất hứng, nhưng cũng chỉ là một tin nhắn mà thôi, cô cũng sẽ
bình thường lại, vứt di động xuống bên gối.
Sau khi tắt đèn, Thẩm Mộc Tinh nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu như mê muội không ngừng chiếu hình ảnh nam nữ chính thân mật, trong bóng
tối, khuôn mặt cô ửng đỏ, trở mình, dùng sức nhắm chặt mắt, cố gắng để
không nghĩ đến loại hình ảnh đó, nhưng câu nói kia của Diệp Hiểu Phù lại càng làm cho cô suy nghĩ miên man.
Hạ Thành là bạn chơi chung từ nhỏ đến lớn của cô, cảnh anh và cô gái khác làm loại chuyện đó, vô luận thế nào Thẩm Mộc Tinh cũng không tưởng tượng nổi.
Như vậy, anh thích Diệp Hiểu Phù sao? Còn giận dỗi cô ấy?
Thẩm Mộc Tinh có cảm giác đã lọt vào một vòng lẩn quẩn, trong lòng ít nhiều
vẫn có chút ghen tị, trong lòng hẹp hỏi nghĩ: Mình và Hạ Thành tốt như
thế, anh mới quen biết cô ấy bao lâu? Dựa vào đâu mà tuyên bố quyền sở
hữu với mình?
Nhưng nghĩ lại, sự tham muốn giữ lấy với bạn bè là cực kỳ ích kỷ. Hạ Thành có bạn gái, cô cần chúc phúc cho cậu ấy.
Cuối cùng thở dài một hơi, Thẩm Mộc Tinh kéo chăn lên, chuẩn bị nhắm mắt ngủ.
Thẩm Mộc Tinh không nghĩ tới, đúng một tiếng thở dài này, lại đánh bậy đánh bạ “Phòng ngủ dạ đàm“.
Dào dạt nói: “Mộc Tinh, cô than thở cái gì? Chẳng lẽ cô cũng có "Nhớ năm đó"?”
Thẩm Mộc Tinh nghe thấy dào dạt gọi cô, ngây ngốc đáp một tiếng: “ "Nhớ năm đó" cái gì?”
Chung Lâm nói: “Mộc Tinh, cô đừng để ý hai người biến thái này, bọn họ ép hỏi lần đầu tiên của tôi và Tô Dương! Chúng tôi làm gì có cái gì mà lần đầu tiên...”
Dương Dương nói: “Hừ, chủ nhật tuần trước hai người
không trở về phòng ngủ, cậu nói về nhà, sao ngày hôm sau sáng sớm lại
rửa mặt ở phòng ngủ?”
Đan Đan nói: “Để thám tử tôi phá án: Nhất
định là chủ nhật Chung Lâm nói dối cha mẹ về phòng ngủ, sau đó ra ngoài ở cùng Tô Dương một lúc, hôm sau sáng sớm dậy đi học.”
Chung Lâm
tỏ ra chút quẫn bách, nhưng vẫn tính tình vui vẻ cười nói: “Cùng anh ấy
đi quán net Bao Túc ấy! Tôi hay cùng anh ấy đi quán net!”
Dương Dương hào phóng nói: “Coi như quên đi, tớ rất thẳng thắn, cao trung có một người bạn trai, sau đó... tự tưởng tượng.”
Đan Đan nói: “Chung Lâm, cậu thành thật khai báo đi, cậu quen biết Tô Dương từ hồi cấp hai, sáu bảy năm, sao có thể chỉ đi quán net chứ chứ?”
Đột nhiên hôm nay Thẩm Mộc Tinh hứng thú với đề tài này, lén lút chen vào
một câu: “Lâm Lâm, nói xem... làm, có phải ý là lên giường không?”
Một câu nghi vấn của cô giống như sấm chớp thu hút hỏa lực của mọi người từ trên người Chung Lâm chuyển về Thẩm Mộc Tinh.
Dương Dương nói: “Uây, học bá Mộc Tinh, không phải cậu cũng có kinh nghiệm chứ?”
Đan Đan: “Nói đi, có phải cùng anh chàng đẹp trai kia không? Uây, chân dài eo nhỏ vai rộng, dáng người rất chuẩn?”
Chung Lâm nói: “Cậu mau nói đi mau nói đi!”
Muốn cô nói cái gì? Ngay cả bạn trai cô cũng không có.
Nhưng tối nay, bốn cô gái trong phòng ngủ hàn huyên tới ba giờ đêm, lần đầu
tiên Thẩm Mộc Tinh nhận ra, hóa ra ba em gái này có kinh nghiệm tình cảm phong phú vậy, có quá khứ bị nam sinh lừa gạt, cũng có thiêu thân lao
đầu vào lửa không lãng mạn, Thẩm Mộc Tinh cũng giảng một đoạn kinh
nghiệm của mình lúc cấp hai: Sáng sớm hôm đó đi học, đi ngang qua một
cái ngõ, một bác đang đi lên cầu, thấy cô đeo cặp liền đi về phía cô,
còn cười với cô, lúc ấy Thẩm Mộc Tinh bị hù dọa, chạy như bay, cứ như
một cơn ác mộng.
Đám nữ sinh chia sẻ một chút đề tài cấm kỵ, ngay từ đầu đều hết chỗ chê, cuối cùng cũng có thể nói ra những bí mật trong bóng tối chưa bao giờ kể với người khác.
Trong lúc mơ hồ đó,
hiếu kỳ lại không dám đụng vào gì đó, là cấm kỵ, là đỏ mặt, là mê hoặc,
là lẩn tránh, là mỗi người bị phát tới tay một tờ giấy trắng, vẽ lên là
không thể xóa hay sửa. Cho nên phụ nữ luôn thận trọng, vừa làm rơi bút,
lại có cảm giác, tờ giấy này, không thần thánh như họ tưởng.
Về trường học, Thẩm Mộc Tinh nhớ em trai nên lại chạy về nhà.
Phí nằm viện lớn, mẹ đón Thẩm Minh về nhà để chăm sóc, mua thuốc như trong
bệnh viện, để ba của Hạ Thành mỗi ngày đến truyền nước cho nó, ba của Hạ Thành đang làm nha sĩ, trước cũng học qua ngành y hai năm, so với y tá
trong bệnh viện còn tốt hơn, trước đây Thẩm Mộc Tinh ngã bệnh đều la hét tìm ba Hạ tiêm, bởi vì ba Hạ tìm mạch máu rất chuẩn, tiêm không đau.
Thẩm Mộc Tinh ngồi xe buýt về nhà, thấy Hạ Thành đã ở đó, cậu nghe nói Thẩm
Minh bị thương, từ Hàng Châu về gấp, lo lắng muốn chết, Thẩm Minh khôi
phục cũng không tệ lắm, lần đầu tiên trong đời có cảm giác được mọi
người cưng chiều, ngồi trên giường rung đùi đắc ý khoác lác với Hạ
Thành, thấy Thẩm Mộc Tinh vào cửa, lập tức ngừng nói, cúi hai vai, nửa
khép mắt, bộ dáng bệnh nhân suy yếu.
Thẩm Mộc Tinh gọi một tiếng
“Bác Hạ”, ba của Hạ Thành vui mừng tán gẫu vài câu với cô, đánh cờ với
ba của Thẩm Mộc Tinh, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Minh, Thẩm Mộc Tinh
và Hạ Thành.”
Hạ Thành để tóc hơi dài, mặc áo khoác màu trắng,
lúc nhìn Thẩm Mộc Tinh trên mặt có chút mất tự nhiên, ánh mắt và tay
cũng không biết để đâu cho tốt, ngược lại Thẩm Mộc Tinh rất thoải mái đi qua vỗ vai cậu.
“Trở về lúc nào?”
Qua lần trước ở nhà Hạ
Thành không vui, hai người không liên lạc với nhau. Hạ Thành không ngờ
cô sẽ chủ động nói, nhất thời không biết làm gì.
“Sớm hơn cậu một lúc.” Hạ Thành cười.“Quần áo đẹp đấy!”
“Váy của cậu cũng không tệ.”
Thẩm Minh liếc hai người, bĩu môi: “Hai người đều đẹp trai đẹp gái cả! Các
người thôi đi được không! Tới thăm em hay tới thăm nhau thế hả?”
Hạ Thành cười gãi đầu, hai tay đút vào túi áo, xoay người nhìn ngoài cửa sổ.
Thẩm Mộc Tinh ngồi bên giường, vỗ đùi em
trai: “Sao rồi? Miệng vết thương còn đau không?”
“Đau! Mỗi tối đều ngủ không yên.” Thẩm Minh giang tay muốn ôm, Thẩm Mộc Tinh tới gần ôm cậu ấy.
Mẹ đến, bưng đĩa trái cây tới trước mặt Thẩm Mộc Tinh, cười nói: “Thằng
nhãi ranh, còn dám nói là đau ngủ không yên? Có mà chơi psp ngủ không
yên!”
Thẩm Minh cọ cọ vai Thẩm Mộc Tinh, như đang ôm gốc đại thụ, cảm thấy người chị gái ấm áp cực kì.
Thẩm Minh: “Mẹ, mẹ thiên vị, chị không về, mẹ chưa bao giờ rửa trái cây.”
Mẹ kinh ngạc há hốc miệng, bộ dáng tức giận: “Thằng nhóc này, nói đúng
lương tâm được không! Lần trước mẹ hỏi con có muốn ăn trái cây không,
con nói không cần!”
Thẩm Minh chu miệng lên, đôi mắt sáng ngời chớp chớp.
Thẩm Mộc Tinh cười, vuốt mái tóc của cậu, nói: “Một bàn tay, năm ngón tay không dài như nhau, em cũng đừng sửa lại.”
Mẹ cười nói lầm bầm: “Đúng rồi.”
Hạ Thành xoay người lại, thấy Thẩm Minh vẫn ôm Thẩm Mộc Tinh, nhíu mày,
cười, dùng tay mở móng vuốt của cậu ấy: “Em trưởng thành rồi, nhỏ hơn
chị gái một tuổi mà thân hình khổng lồ, dính chị như thế, cẩn thận chị
em không có ai thèm lấy.”
Thẩm Minh buông Thẩm Mộc Tinh, nhưng vẫn kéo tay chị ăn bồ đào, nói: “Không ai thèm lấy không phải là có anh hay sao?”
Hạ Thành ngẩn ra, vẻ mặt có chút lúng túng, như đang lẩn tránh gì, vẻ mặt này đều bị Thẩm Mộc Tinh thấy, cô không nói gì.
Hạ Thành cười nói: “Cô ấy đần như vậy, anh không cưới cô ấy đâu!”
“Cậu!” Thẩm Mộc Tinh đạp cậu một cưới, Hạ Thành nhảy ra.
Ba Hạ ở một bên đánh cờ nghe được, ngẩng đầu nói một câu: “Bác nói Hạ
Thành à, da mặt con dày theo ba ba con đi chứ? Còn không cưới người ta,
lời này để cho mẹ của con nghe thấy, không phải sẽ đánh con ư!”
Thẩm Mộc Tinh nhìn Hạ Thành, Hạ Thành cũng nhìn cô, hai người nhìn nhau hai giây rồi đều quay đầu đi.
Cả nhà ăn tối xong, Thẩm Mộc Tinh xuống lầu tản bộ.
Năm giờ chiều, trời chiều chiếu vào cửa cửa hàng may, giống như thảm nhung màu vàng ỉm.
Thẩm Mộc Tinh đến mua vải, chắp tay sau lưng nhảy vào cửa hàng may yên tĩnh, Nghiêm Hi Quang ngồi trước bàn, yên tĩnh như một pho tượng. Đồng hồ
trên tường chạy, anh hoàn toàn không biết có người đến, không ngẩng đầu, nhìn sổ ghi chép.
Thẩm Mộc Tinh mím môi, chắp tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng đi tới, như một cụ bà lưng gù.
Lúc đến sau lưng anh, cô duỗi tay, định véo eo anh dọa, không ngờ khi vừa
mới đưa tay lên, lại bị một bàn tay lớn khác giữ lại cổ tay.
Nghiêm Hi Quang bắt được cái tay cô đang định “hành hung”, phản ứng nhanh
chóng khiến Thẩm Mộc Tinh sợ hết hồn, anh siết chặt cổ tay xoay người cô lại, ánh mắt liếc qua khiến tim cô đột nhiên đập nhanh hơn bình thường.
Thẩm Mộc Tinh lớn tiến che dấu đỏ mặt, ảo não rút tay về, nói: “Sao anh đoán được là tôi! Thật không vui!”
Nghiêm Hi Quang thấy gò má cô đỏ bừng, trong đôi mắt sâu thêm vài phần, buông
tay cô, hai tay để giữa gối, ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng quyến rũ trở trở nên ấm áp, nói: “Cô trở lại rồi.”
Trước đây chỉ thấy anh là một người lạnh lùng, nhưng càng tiếp xúc, cô càng thấy anh
ấm áp. Người hướng nội như anh, thoạt nhìn có rất ít bạn bè, chỉ sau khi quen thuộc, anh mới có thể cho bạn sự ấm áp nhiều hơn người khác.
Một câu “Cô trở lại rồi.” cũng đem Thẩm Mộc Tinh đang suy nghĩ về.
“Ừ, về rồi, thăm em trai.” Thẩm Mộc Tinh cố làm ra vẻ thoải mái chắp tay
sau lưng nhìn phòng, hỏi: “Dạo này làm ăn tốt không? Trên kệ có rất
nhiều quần áo, đều từ khách hàng?”
“Ừ.” Anh đứng dậy rót cho cô một ly trà nóng.
Người thợ may nhỏ kia có khay trà lớn, chế tác từ loại gỗ rất quý báu, lão thợ may thường ngồi uống trà ở kia.
Lúc này, lão thợ may đi ra, gọi Nghiêm Hi Quang ăn tối, Thâm Mộc Tinh cười, nói tiếng chào với ông, lão thợ may hàn huyên vài câu với cô liền vào
phòng bếp.
Thẩm Mộc Tinh hỏi: “Anh chưa ăn cơm tối à?”
Nghiêm Hi Quảng thoạt nhìn rất gấp, nói: “Chưa làm hết.”
Lão thợ may từ trong phòng bếp đi ra, bày bát đũa lên bàn, nói với Thẩm Mộc Tinh: “Mẹ của cô ở xưởng kéo rất nhiều khách, mang cả chủ tịch họ giới
thiệu nơi này, nhưng ngày này rất bận rộn, cơm chẳng có thời gian ăn.”
Thẩm Mộc Tinh vừa nghe, đi tới, đoạt lại cây kéo trong tay anh, nói: “Bận rộn nữa cũng phải ăn cơm!”
Anh nhìn cô một cái, lại nhìn bàn ăn, lấy lại cây kéo trong tay cô, cúi đầu cắt, kiên định nói: “Tôi muốn làm xong đống quần áo này.”
Thẩm Mộc Tinh nhăn mày: “Mẹ tôi đưa thêm tiền cho anh hay sao mà anh phải liều mạng như vậy?”
Lão thợ may cười nói: “Đương nhiên phải làm thật tốt, mẹ của cô nhiệt tình
như thế, không chỉ kiếm khách cho chúng tôi, còn giới thiệu đối tượng
cho Tiểu Quang.”
Vẻ mặt Thẩm Mộc Tinh lập tức thay đổi, không nhúc nhích nhìn Nghiêm Hi Quang như đứa bé quật cường.
Nghiêm Hi Quang thành thật đưa kéo chạy trên vải, ngẩng đầu nhìn cô một cái,
động tác hơi chậm lại, lập tức nhẹ giọng mỉm cười: “Nhìn tôi làm gì?”
Thẩm Mộc Tinh chỉ nghe thấy tiếng nghiến răng của mình, nghiêng đầu đi ra khỏi cửa hàng may.
Ra cửa trước, cô nghe thấy tiếng cây kéo rơi trên bàn gỗ sau lưng.
“Cộc cộc...”
Nghiêm Hi Quang để cây kéo trên tay xuống, nhìn bóng lưng của cô, đuổi theo hai bước nhưng rồi ngừng lại.