Tình yêu thường đến một cách đơn giản, nhưng khi mất đi lại rất phức tạp.
Thời đại tư tưởng mới của thanh niên nam nữ bây giờ, phần lớn tình yêu đều
bắt đầu bằng các tin nhắn. Triệu chứng đang yêu được thể hiện bằng số
lượng tin nhắn giữa hai người, nói chuyện nhiều đến nỗi có thể gửi đi
những câu nói không có ý nghĩa, ví dụ như - -
"Anh đang làm việc sao?"
"Đang ở cửa tiệm làm việc."
"Vâng..."
Giờ nghỉ trưa, Thẩm Mộc Tinh nằm úp trên bàn giả vờ ngủ, cánh tay ở bên
dưới lại âm thầm gõ điện thoại, trong lớp học mọi người đều nằm úp trên
bàn, có người ngủ thiếp đi, có người lại trợn tròn mắt, còn bà lão thì
chắp tay sau lưng đứng ở cửa lớp quan sát, ai không ngủ trưa liền bị
phạt đứng ở hành lang.
Thẩm Mộc Tinh rất muốn nhìn xem Nghiêm Hi
Quang có nhắn tin lại cho mình không, tuy điện thoại đang để chế độ im
lặng, nhưng bà lão vẫn đang đứng ở cửa, cô không dám động đậy, thật ra
trong lòng vô cùng lo lắng.
Bên này giả vờ nằm úp xuống bàn ngủ,
bên kia ánh mắt xuyên qua khe hở của cánh tay để canh chừng bà lão, năm
phút sau, cuối cùng bà cũng quay về văn phòng, bà vừa mới quay người
lại, Thẩm Mộc Tinh lập tức ngồi dậy, mở điện thoại ra.
Vừa đúng
lúc có tiếng báo tin nhắn gửi đến, Nghiêm Hi Quang cũng vừa gửi tin nhắn trả lời cô, sợ cô phải chờ, liền giải thích: "Anh vừa gặp khách hàng
xong."
Thẩm Mộc Tinh nghĩ đến dáng vẻ anh vắt thước dây lên cổ
mình, trái tim liền đập thình thịch không ngừng, vì thế cắn môi, hồi
phục lại bình thường hỏi: "À... Là nam hay nữ ạ?"
"Nữ."
Thẩm Mộc Tinh nhìn màn hình bĩu môi: "Cắt" một tiếng. Trương Quần ngồi cùng
bàn nhắm mắt, nghiếng răng nghiến lợi nhắc nhở cô: "Bà đang ở cửa sau
kìa, chú ý an toàn."
Giọng nói của Trương Quần giống như của quỷ
dữ vọng lên từ địa ngục, Thẩm Mộc Tinh sợ đến mức rụt cổ lại, nhanh
chóng nằm úp xuống, đầu cũng không dám nhúc nhích.
Bà có thói
quen rình người ở cửa sau, Thẩm Mộc Tinh chỉ cảm thấy lưng mình lạnh
lẽo, trong lòng không ngừng mặc niệm: "Đừng phát hiện ra cháu, đừng phát hiện ra cháu..."
Đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy tiếng
bước chân của bà, Thẩm Mộc Tinh hơi ngẩng đầu lên, thấy ở chỗ cửa trống
trơn, liền thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn cậu nhiều, Trương Quần."
"Đừng khách sáo, sáng mai ấy, cậu nhất định phải cho tớ mượn bài tập số học đầu tiên đấy nhé."
Cuối cùng bốn mươi phút ngủ trưa cũng kết thúc, tiếng chuông vào lớp vang
lên, Thẩm Mộc Tinh lợi dụng lúc không khí đang nhốn nháo mà cầm điện
thoại, anh lại gửi thêm một cái tin nhắn.
"Đừng phân tâm vì anh, ban ngày đừng gửi tin nhắn."
Thật giống như đang nói chuyện với trẻ con vậy.
Cô liền nhắn lại: "Em mà thèm phân tâm vì anh sao!"
Anh hỏi: "Thật sao?"
Thẩm Mộc Tinh cắn môi, dựa vào lan can gõ chữ, nhưng thật sự rất muốn nói
một câu: "Bởi vì toàn bộ tâm tư của em đều đặt ở chỗ anh rồi..."
Cô vừa gõ xong dòng chữ này, tự đọc lại hai lần, không khỏi sợ run cả
người, buồn nôn muốn chết, nhanh chóng xoá đi, trả lời: "Đương nhiên! Em là đoá hoa của tổ quốc, phải học tập thật giỏi, mỗi ngày đều tiến lên
phía trước."
Một khi tâm tư đã bay đi liền muốn tìm lại, vì thế rất háo hức chờ đến ngày thứ bảy để được về nhà.
Trường học cho học sinh được nghỉ hai ngày, sáu giờ hôm thứ sáu là giờ khắc
hạnh phúc nhất, em trai cô là Thẩm Minh vừa thi lấy bằng lái xe xong,
liền mượn bạn chiếc Jetta để đi hóng gió, nhất quyết muốn đến đón cô,
Thẩm Mộc Tinh vốn đang vui vẻ muốn gặp Nghiêm Hi Quang thì lại bị tên
nhóc này phá đám.
Những năm đó thi lấy bằng lái vẫn rất dễ đỗ,
không giống như bây giờ, Thẩm Minh dựa vào khả năng lái xe bẩm sinh của
mình nhanh chóng lấy được bằng lái, đưa Thẩm Mộc Tinh đi dạo trong thành phố, đến khi trời tối đen như mực mới về đến nhà.
"Chị, chúng ta lấy cái này!"
"Chị, chị có đói bụng không? Ven đường có tiệm cơm, chị muốn ăn gì nào?"
"Chị, nếu trong trường có chuyện thì nhất định phải gọi cho em, em sẽ ngồi máy bay đến."
"Chị, chị nghe nhạc không? Xe có radio đó."
Suốt đường đi, đầu óc Thẩm Mộc Tinh bị mấy chữ "Chị chị chị" của Thẩm Minh
chiếm lấy, cô giống như đã quen với việc em trai mình lải nhải không
ngừng, trong lòng chỉ muốn biết Nghiêm Hi Quang đang làm gì.
"Chị, chị thấy em với Tạp Tạp hợp nhau không?"
Đột nhiên Thẩm Minh hỏi thẳng một câu như vậy, Thẩm Mộc Tinh mới hồi phục lại tinh thần, chăm chú nhìn cậu.
"Sao vậy? Hai đứa cãi nhau à?" Cô quan sát phản ứng của em trai mình.
Thẩm Minh đưa tay lên sờ mái tóc ngắn của mình, một nửa mặt được đèn đường
chiếu sáng, bộ dáng cậu khi lớn lên rất đẹp trai, rồi lại bởi vì lăn lộn ở đội cảnh sát một năm mà làn da bị phơi nắng thành màu ngăm đen, khi
nói chuyện cũng lộ ra vài phần chín chắn.
"Không cãi nhau, cũng
không tính là cãi nhau... Ài, cô ấy giận em..." Nhất thời Thẩm Minh cũng không biết phải nói gì nên ăn nói có chút lộn xộn.
Thẩm Mộc
Tinh: "Lúc trước không phải em nói với chị em yêu Tạp Tạp sao? Còn nói
muốn kết hôn với em ấy nữa, bây giờ lại sao vậy? Muốn đổi ý sao?"
"Không phải mà." Thẩm Minh lập tức kiên quyết phủ định: "Em lấy mà, có chết em cũng lấy cô ấy. Em có thể chịu trách nhiệm mà!" Nói xong, Thẩm Minh
liếm môi dưới, giống như đang nghĩ gì đó.
"Vậy hai đứa làm sao? Nói cho chị nghe."
Thẩm Minh do dự một chút rồi mới nói: "Cha của Tạp Tạp bị ung thư, cô ấy hỏi vay tiền em, em thì làm gì có tiền chứ, cô ấy lại bảo em thử hỏi người
nhà xem có được không... Dù sao chuyện ầm ĩ này cũg chẳng thoải mái gì."
Thẩm Minh lại bồi thêm một câu: "Được rồi, cũng không thể trách cô ấy, chỉ trách em vô dụng thôi."
Thẩm Mộc Tinh không nói gì, chỉ đau lòng nhìn cậu.
Mỗi nhà đều có chuyện khó xử riêng, ai giúp được ai nào? Cho dù giao tình
có tốt đến đâu đi nữa, đụng đến việc tiền bạc, nếu xử lý không ổn thoả
thì có thể sẽ ảnh hưởng đến giao tình đôi bên, Tạp Tạp hiểu rõ Thẩm
Minh, cho dù cậu hỏi xin người nhà thì cũng không có khả năng mọi người
cho cậu cầm nhiều tiền như vậy, nhất định là Tạp Tạp quá lo lắng nên mới nhờ cậu.
Mà nam sinh ở lứa tuổi của Thẩm Minh, tâm tư đều như
ngã tư đường, mơ mơ hồ hồ, khó khăn lắm mới gặp được người mình muốn
chịu trách nhiệm cả đời, rồi lại không có.
Thẩm Mộc Tinh dịu dàng nói: "Em trai, đừng buồn nữa, chị sẽ nói chuyện với mẹ một chút, xem
xem có thể xin được chút tiền nào không."
"Vâng." Cậu đồng ý rồi
nhưng chẳng bao lâu sau lại đổi ý, tức giận nói: "Được rồi, được rồi,
đừng nói nữa, dù có nói mẹ cũng sẽ không cho em."
Thẩm Mộc Tinh
mở miệng, định an ủi cậu đôi câu, bỗng nhiên Thẩm Minh lại vươn tay ra
cầm lấy tay cô, dùng sự ấm áp trong lòng bàn tay mình chà xát tay cô, ủ
ấm.
Thẩm Minh nói: "Chị, chị có lạnh không?"
Thẩm Mộc Tinh cũng nắm lại tay cậu, lắc đầu cười: "Không lạnh."
Thẩm Minh rút tay lại, đưa tay chỉnh điều hoà: "Để em chỉnh lại nhiệt độ cho chị... Để em chửi chứ, con mẹ nó! Xấu xa!"
"Bâyy giờ tên nhóc em là cảnh sát nhân dân đấy, có thể đừng dùng những từ nhạy cảm như thế không?"
"Cảnh sát cái rắm." Thẩm Minh bày ra dáng vẻ rảnh
rỗi dựa vào ghế lái, bởi vì có chị gái ở bên cạnh nên lộ ra vẻ lười biếng ỷ lại, lấy tay vuốt vuốt
tóc, vẻ mặt vui sướng như ngựa ăn được cỏ non: "Cởi bộ cảnh phục này ra, em vẫn như cũ mang đàn em đến cửa trường học cướp tiền của mấy đứa
nhóc!"
Thẩm Mộc Tinh đẩy đầu cậu: "Không có tiền đồ."
Thẩm Minh chỉ cười rồi nắm lấy tay cô, nắm ở trong tay để ủ ấm.
"Bây giờ em đang ở trên xe của em trai, bảy giờ mới về đến nhà, vừa về sẽ đi thăm anh."
Buổi chiều đúng sáu giờ, Thẩm Mộc Tinh gửi tin nhắn tới. Nghiêm Hi Quang chỉ cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình hiện lên hình ảnh một đoá hoa nhỏ cô
gửi, khoé miệng chậm rãi mỉm cười.
Ở cửa chính có một người phụ
nữ gọi anh, người còn chưa thấy tiếng đã đến nơi, Nghiêm Hi Quang đặt
điện thoại di động xuống, xoay người lại nhìn, hoá ra là mẹ của Thẩm Mộc Tinh - bà Xà Kim Phượng đang vác một cô bé trên vai đi tới.
So
về sức mạnh, Xà Kim Phượng và Luyện Kim Hoa đều là những người phụ nữ
nổi tiếng dày dạn kinh nghiệm, hàng xóm láng giềng ai ai cũng biết
Nghiêm Hi Quang vội vã đứng thẳng, khẽ gật đầu, lễ phép chào một tiếng: "Dì Xà."
Tay Xà Kim Phượng cầm theo một lọ rượu vàng Thiệu Hưng, đặt xuống bàn, khi cười rộ lên giống Thẩm Mộc Tinh bảy phần.
"Nhóc thợ may, đây là rượu chú với dì tặng cho cha cháu."
"Cảm ơn dì Xà ạ." Từ trước tới nay Nghiêm Hi Quang chưa từng nói lời khách sáo.
"Anh chính là người thợ may mà mọi người hay nhắc đến sao?" Cô gái đi vào
tiệm cùng với Xà Kim Phượng chủ động bắt chuyện, đứng trước mặt Nghiêm
Hi Quang quan sát anh từ trên xuống dưới.
Nghiêm Hi Quang chỉ
quan tâm đến việc mở cửa tiệm chào đón khách từ bốn phương đến, cũng
không thừa nhận, một bên bận rộn với công việc trong tay, một bên không
mặn không nhạt hỏi lại: "Là những ai nói vậy?"
Cô bé này có đôi
mắt dài nhỏ, xương gò má rất cao, sống mũi hơi thấp, làn da ngăm đen,
khi những yếu tố này cùng xuất hiện trên một gương mặt, rất khó để tạo
ra gương mặt không tính là xấu, lại có điểm giống nhân vật Hoa Mộc Lan
trong phim hoạt hình, toàn thân cũng lộ ra vẻ hoạt bát tinh nghịch.
"Là mọi người trong xưởng nói đó!" Cô bé ngắm nhìn anh, nở nụ cười xinh đẹp.
Xà Kim Phượng vỗ vỗ bả vai Lý Dung, nói: "Nhóc thợ may, gần đây có quần áo kiểu dáng mới không, may một bộ cho Lý Dung của chúng ta đi."
Nghiêm Hi Quang chỉ đứng thẳng người, nghiêm chỉnh đáp: "Dì Xà cố tính giới
thiệu khách hàng cho cháu. Mới có một bộ mới, ở bên kia."
Cô bé
gọi là Lý Dung nhìn theo hướng tay anh chỉ, bước lại gần chiếc kệ để
quan sát, trên kệ có đầy đủ màu sắc, đỏ có, vàng cũng có, lụa mỏng không thiếu, vải bông nguyên chất cũng đầy đủ, áo váy tơ tằm tơ lụa đủ loại
kiểu dáng, đều là anh dựa theo một số đo mà làm.
Trong lúc Lý
Dung đang chọn quần áo, Xà Kim Phượng cũng đã đi tới, không chịu nổi cô
lề mề chậm chạp, liền nói: "Tiểu Lý, cái này không được sao?"
"Cái này Allan đã mua rồi, giống nhau như đúc." Lý Dung nói.
"Hay chọn cái này đi? Màu đỏ, mặc vào nhìn rất tươi tắn."
"Dì Xà, trong xưởng cũng có người mặc cái này rồi."
Xà Kim Phượng chỉ cười, quay đầu lại nhìn Nghiêm Hi Quang rồi khoa trương
nói: "Cháu xem này, tay nghề của cháu đã lưu hành thành phong trào trong xưởng của các dì rồi."
Nghiêm Hi Quang chỉ cúi đầu, im lặng xấu
hổ, khoé miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười khiêm tốn. Ngày thường cũng có
không ít người khoa trương nói tay nghề anh tốt, nhưng bây giờ, hình như anh đang rất vui vẻ.
"Hả? Chính là cái này sao? Thật đẹp mà." Lý Dung bỗng chỉ vào một chiếc váy được treo trên tường phía Đông.
Xà Kim Phượng nghe thấy thế liền quay người lại, đó là một chiếc váy len
liền có tay thắt eo, đan từ những sợi len to màu hồng đậm xen những
sợi len nhỏ màu hồng nhạt. Sườn váy tuy vô cùng đơn giản, nhưng liếc một cái đã khiến người ta bị hấp dẫn bởi phần thiết kế diềm tua rua ở cổ áo và tay áo, cổ áo tròn may diềm kép, phần eo khâu hai cái túi, đường nét phóng khoáng và đơn giản, toát lên vẻ trang nhã dịu dàng.
Bộ váy này thật sự rất đẹp, nhưng không thích hợp cho loại con gái như Lý Dung mặc, bởi vì ít nhất khí chất không tương xứng với Lý Dung.
Nghiêm Hi Quang chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua chiếc váy treo trên tường, sau đó lại cúi đầu, không nói gì cả.
Lý Dung giống như cực kỳ yêu thích, đi qua bên đó, dùng ngón trỏ và ngón
cái trìu mến chà xát ống tay áo, ánh mắt lấp lánh hỏi: "Anh thợ may, giá của chiếc váy này là bao nhiêu?"
Nghiêm Hi Quang vẫn cúi đầu, nói thật nhỏ: "Đó là hàng người khác đặt."
Lý Dung kích động nói: "Vậy anh cho em mặc thử một lần thôi có được không?"
Tay Nghiêm Hi Quang đang cầm kéo dừng lại, khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Mộc Tinh lại xuất hiện trước mặt.
"Nghiêm Hi Quang, lần trước cô em mua cho em một chiếc váy, nhưng bây giờ trên
thị trấn mọi cô gái đều có thể mua được, làm cho em không muốn mặc nó
nữa. Đều tại anh cả, bây giờ anh phải đền bù cho em, lần sau phải làm
cho em một chiếc váy độc nhất vô nhị trên thế giới, có được không?"
"Muốn một chiếc độc nhất vô nhị trên thế giới sao, bây giờ có."
Lý Dung chờ mong nhìn anh, Nghiêm Hi Quang chỉ chăm chú dùng cây kéo trong tay mình thành thạo cắt vải, lắc đầu, trong giọng nói không có phần
thương lượng chừa cho đường sống.
"Tôi không làm được."