Edit: Đào Sindy
Đồng nghiệp đều nói Thẩm Mộc Tinh làm việc đạt tới cảnh giới quên mình, thực sự không giả, chờ cô làm xong việc của bản thân, trời đã tối.
Trong hành lang cao ốc trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc Âu phục đi
ngang qua, lúc này Thẩm Mộc Tinh mới nghĩ đến người kia.
Đẩy cửa hậu trường ra, nhân viên công tác đã đi hơn phân nửa, còn có mấy người đang kết thúc công việc, tất cả đều uể oải.
Cô nhìn ghế sô pha hẻo lánh, vị trí kia cũng trống rỗng.
Thẩm Mộc Tinh hít vào một hơi thật sâu, quai hàm trống, không hiểu uể oải xâm nhập từ đâu mà đến.
Anh sẽ không cảm thấy cô đang cố ý tránh né anh chứ?
Thật ra không có.
Đi đến dựa vào ghế sô pha, bên cạnh bàn để một mảnh giấy không biết từ khi nào, mảnh giấy chỉ kịp cài nắp bút, Thẩm Mộc Tinh cầm mảnh giấy lên,
phía trên là chữ viết không dễ nhìn của Nghiêm Hi Quang——
"Mộc Tinh, hiện tại anh có việc đi trước, tối nay anh sẽ điện thoại cho em."d.đ.l.q.đ
Thẩm Mộc Tinh không chịu được lắc đầu cười khổ, cô gần như có thể tưởng
tượng ra được cảnh anh tìm mảnh giấy khắp nơi, sau đó vội vàng viết
xuống mấy chữ rồi đi, không giữ nắp bút lại không giống tính cách trầm
ổn của anh, hẳn là thật sự có việc gấp bị gọi về.
Anh thật đúng là mười năm khôn ngoan ngu trong chốc lát, gửi một tin nhắn không phải xong rồi sao.
Nhìn lại mảnh giấy kia mười mấy giây, Thẩm Mộc Tinh mới giật mình hiểu ra
miệng nở nụ cười, lập tức thu hồi nụ cười, nhìn chữ của anh, vẫn do dự
không biết nên ném đi không.
Điện thoại di động vang lên, là Tiểu Trịnh gọi đến, cô theo bản năng nhận, giọng điệu Tiểu Trịnh khiến người khác thoải mái vang lên:
"Người đẹp, tan làm thôi, Thâm Quyến cả đống người độc thân điên cuồng làm việc rồi, không thiếu một người như em đâu!"
Thẩm Mộc Tinh bị anh ta chọc cười: "Có gì à?"
"Em quay đầu xem." Tiểu Trịnh nói.
Thẩm Mộc Tinh quay người lại, ngoài ý muốn trông thấy Tiểu Trịnh đứng ở cửa, lắc lắc cành hoa hồng trong tay về phía cô.
Thẩm Mộc Tinh khẽ giật mình, nắm mảnh giấy kia, ném vào thùng rác, sau đó lại hoảng hốt nhìn thùng rác kia.
Cứ việc thời gian qua đi rất nhiều năm về sau, ném đồ của anh giống như
ném đi bảo bối, cho dù chỉ là một mảnh giấy có chữ viết của anh.
Thật sự là bị coi thường lại buồn cười.
Thẩm Mộc Tinh đi qua, Tiểu Trịnh đưa hoa hồng cho cô, cô nhận lấy, ghét bỏ nhìn bông hoa kia: "Thật keo kiệt."
Tiểu Trịnh nói: "Anh biết em không phải loại con gái phô trương, an sợ cầm
chín mươi chín đóa hoa hồng sẽ khiến bạn đồng nghiệp của em ở đây mất tự nhiên, nhưng không biết vì sao, hôm nay anh đặc biệt muốn tặng hoa cho
em, liền. . ."
"Miễn cưỡng tiếp nhận cách nói của anh." Thẩm Mộc Tinh cười.
Thuận theo lý thuyết, hai người cùng đi ăn cơm chiều.
Tiểu Trịnh này EQ rất cao, rất biết cách nói chuyện, nhưng không lộ vẻ miệng lưỡi trơn tru, hiểu được lãng mạn, cũng sẽ không để phụ nữ cảm thấy
dung tục.
Đến Quảng Đông sáu năm rồi, không có một chàng trai nào khiến Thẩm Mộc Tinh có loại cảm giác này, xác thực mà nói, là một loại
ấn tượng tốt.d.đ-l:q*đ
Ban đêm vừa về đến nhà, Thẩm Mộc Tinh liền kêu một phần cổ vịt cay, bên Thâm Quyến có một nhà hàng dùng nước nấu
vịt đấy, không có sắc tố đỏ tươi, cổ vịt và xương quai xanh nấu vô cùng
ngon, hương vị vừa nóng lại cay, thứ mà ở quê Thẩm Mộc Tinh không ăn
được, bên Quảng Đông nhiều người có thói quen ăn khuya, mỗi lúc trời tối cô cũng sẽ gọi ít đồ ăn nhẹ để nhấm nháp.
Tiểu Trịnh đưa cô về đến nhà, mẹ liền gọi điện đến.
"Có phải tối đến lại mua đồ cay về ăn không?"
"Con vừa mới định, sao mẹ lại biết, hay thật." Trầm Mộc Tinh nhìn màn của cửa hàng, kẹp điện thoại trên vai.
Mẹ hừ lạnh một tiếng: "Con là miếng thịt rơi xuống từ trên người mẹ, con làm gì sao mẹ lại không biết chứ?"
"Có việc gì à?"
Mẹ do dự một chút, có vẻ thận trọng hỏi: "Lần này, Phó giáo sư không hẹn con?"
"Phó giáo sư nào?"
"Là người con nói bàn chuyện hợp tác ấy, có ấn tượng tốt với con."
"Đã sớm không có liên hệ rồi. " Thẩm Mộc Tinh nhàn nhạt nói: "Tóc người nọ
quá ít, con sợ anh ta khoảng ba mươi tuổi sẽ hói mất đỉnh đầu"
Mẹ thở dài, lại hỏi: "Vậy lần trước con nói với mẹ, đồng nghiệp con giới thiệu. . . à, y dược gì đấy? Hẹn con rồi sao?"
Thẩm Mộc Tinh trả lời: "Tiểu Trịnh hả. . . hẹn rồi, thế nào?"
Mẹ lập tức giống như thấy được hi vọng: "Con và cậu ta hẹn rồi à? Con thấy thế nào?"
"Người cũng không tệ, nhưng con đối với y dược không có cảm tình gì, con nói là ấn tượng kén vợ kén chồng."
Mẹ "ách" một tiếng: "Con bé này! Con vẫn luôn bắt bẻ người ta như thế! Y
dược thì thế nào? Việc làm ổn định lại thanh nhàn kiếm được. . ."
"Được rồi được rồi." Thẩm Mộc Tinh cắt ngang lời mẹ: "Chuyện này không cần mẹ quan tâm, con đã lớn tự có ý nghĩ của mình."
"Con còn biết con lớn bao nhiêu, đừng trách mẹ không nhắc nhở con, con gái trên 27, thì tự vạch kế hoạch đi biết không?"
"Được được được, con sẽ dùng thái độ đoan chính, giao nộp cho mẹ được không?"
Thẩm Mộc Tinh cúp điện thoại, bùi ngùi mãi thôi.
Mẹ của cô, chính là điển hình người mẹ mẫu mực nhất Trung Quốc, đến trường không cho yêu sớm, tốt nghiệp không cho kết hôn muộn, hận không thể để
con mình làm một phát để ôm cháu trai, trong mắt bọn họ, chỉ cần tướng
mạo đoan chính làm việc ổn định liền có thể nhận, con phản kháng chính
là con lớn tuổi con già mồm, lại chụp mũ là không hiếu thuận, đơn giản
rồi. d.đ'l'đ
Tận tới đêm khuya 11: 00, người kia cũng không gọi điện thoại tới.
Nhưng cũng bình thường, anh nói như vậy, cô cũng nghe như vậy, cô thật sự không nhớ lâu.
Đối với việc lần nữa gặp lại Nghiêm Hi Quang, cho tới bây giờ Thẩm Mộc Tinh vẫn chưa tỉnh táo lại.
Cô từng mơ qua vô số lần cảnh gặp lại anh, mừng rỡ như điên, đan xen bi phẫn, tê tâm liệt phế, đau lòng đến tỉnh lại. . .
Những mộng cảnh này mãnh liệt bắt đầu bị thời gian chậm rãi hòa tan, cuối
cùng bị vùi trong giấc ngủ mỏi mệt vì công việc của cô.
Đã có một khoảng thời gian rất dài, cô đều không nghĩ đến người này.
Giống như một cái bình đặt trên đầu tủ lạnh rơi xuống là bình rượu Thiệu Hưng.
Hiện tại anh đã trở về, cứ như vậy xuất hiện trước mặt cô, Thẩm Mộc Tinh vẫn cảm thấy giống như đang ở trong mơ. . .
Trong một giấc mơ bị hoà tan không đau không ngứa.
Suy nghĩ lung tung một trận, Thẩm Mộc Tinh cũng rửa mặt xong, từ trong
toilet đi ra, nhìn đồng hồ, phát hiện không ai giao hàng .
Lại
gọi một lần nữa cho tiệm, đều là đường dây bận, đều nói cổ vịt cay là
món khiến người ta ăn nghiện, Thẩm Mộc Tinh chỉ cảm thấy con sâu trong
bụng đang ngóc đầu bò dậy, dứt khoát cầm chìa khóa đi xuống lầu, tự mình đến tiệm ăn.
Ra khỏi cao ốc quạnh quẽ, ban đêm ở Thâm Quyến phồn hoa như thế.
Chỗ ở của cô, bên trái là Vạn Tượng Thành, bên phải là Hạnh Phúc Lý, trên
đường cái thường xuyên sẽ có một loạt đội xe Lamborghini đỏ cam vàng lục lam chàm tím rêu rao chạy qua, lầu
lv và prada pha lê cao quý xinh đẹp. Ban đêm có chút lạnh, Thẩm Mộc Tinh quấn chặt lấy áo khoác cũ trên
người, đi đến Thái Ốc Vi dơ dáy bẩn thiểu..
Chỗ khách sạn Từ Quân Duyệt chạy ra một chiếc Porsche màu đen, sượt qua người cô, ngừng lại
trước người cô. Mới đầu Thẩm Mộc Tinh không để ý, sau đó bỗng nhiên nghe thấy trong xe có người gọi tên mình.
"Mộc Tinh."
Bước chân Thẩm Mộc Tinh dừng lại.
Một đôi giày da từ trên xe vươn ra, rơi xuống trên mặt đất, giống như cảnh đặc tả trên màn ảnh.
Người xuống phía sau chính là Nghiêm Hi Quang.
Porsche không chạy, trong xe còn ngồi mấy người.
Thẩm Mộc Tinh há to miệng, im lặng nhìn anh.
Nghiêm Hi Quang không hề động, đứng bên cạnh xe nhìn cô.
Thẩm Mộc Tinh thoải mái đi tới, đơn giản chào hỏi anh, cười nói: "Anh bận rộn xã giao ghê, đã trễ như vậy còn chưa về?"
Nghiêm Hi Quang chỉ mười đồng tiền trong tay cô, nói: "Không phải em cũng?"
"Em đi mua bữa ăn khuya."
Nghiêm Hi Quang nhìn quanh, nói: "Thì ra em ở chỗ này."
"Đúng vậy, em ở đối diện Hạnh Phúc Lý, bên cạnh đó." Cô cười.
"Anh muốn gọi cho em mà sợ em đã ngủ rồi."
"À may mắn anh không gọi, điện thoại em để ở kí túc xá rồi."
Nghiêm Hi Quang không nói gì, quay người gõ cửa sổ xe, cúi người nói với người ngồi bên tay lái phụ: "Mọi người về đi không cần chờ tôi."
Thẩm
Mộc Tinh thấy điệu bộ này, ý muốn ở chung với cô sao, không hiểu sao cảm thấy bài xích, cô tranh thủ thời gian vội vã nói: "Em phải đi mua đồ ăn khuya rồi, lần sau chúng ta gặp mặt trò chuyện tiếp ha!"
Cô nói xong, không cho anh cơ hội nào, bước nhanh rời đi.
Porsche màu đen chạy vụt qua cô, mà cô không nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gọi của Nghiêm Hi Quang, vậy nên anh cũng đi thôi, Tẩm Mộc Tinh nghĩ.
Mười một giờ đêm, trong ngõ nhỏ Thái Ốc Vi đèn đuốc sáng trưng.
Nhà này gọi là tiệm cổ vịt một lòng một dạ, trong cửa hàng hai mười mét
vuông ngồi đầy người, Thẩm Mộc Tinh vừa vào cửa phàn nàn với nhân viên
cửa hàng vì chưa giao thức ăn, phục vụ vẫn luôn có thái độ "Thức ăn chỗ
tôi luôn ngon có gan thì đừng đến", đến cuối cùng cũng không lý luận ra
sao, cuối cùng xám xịt gọi một phần xương quai xanh vịt và cháo đậu
xanh.
Cô bưng khay vừa quay người lại, đã nhìn thấy cửa tự động sáng trưng, vì có một người đàn ông đến, mà từ từ mở ra.
Nhìn Thấy Nghiêm Hi Quang đi đến,Thẩm Mộc Tinh hơi kinh ngạc.
Cô cho là anh đã đi.
Không phải anh vẫn luôn theo cô chứ, đến bây giờ mới đến à?d-đ-l-q-đ
Hai người ngồi trên một cái bàn, giống như nói gì cũng lộ vẻ đột ngột.
Mấu chốt là Thẩm Mộc Tinh không biết anh muốn làm gì.
Cô có chút khó chịu, một bên ăn bánh đậu một bên uyển chuyển nói:
"Thật ra thói quen của người trong nước cũng bị nước ngoài đồng hoá, nhất là ở Thâm Quyến. Ví như. . . Anh muốn gặp mặt một người, vẫn nên hẹn sớm một chút."
Nghiêm Hi Quang vẫn luôn nhìn cô, trên người có mùi rượu
do đi xã giao, trầm mặc một chút, nói: "Thật xin lỗi, anh làm phiền cuộc sống riêng tư của em."
Thẩm Mộc Tinh tranh thủ thời gian cười khách sáo: "Không sao không sao."
Hai người nhất thời không nói gì.
Sau đó cảm thấy xấu hổ, đưa cho anh một chén cháo đậu xanh, lúc anh ăn
miếng thứ nhất thì ngừng lại, rõ ràng quá ngọt không lành miệng, cuối
cùng vẫn ăn không chừa một miếng.
Thẩm Mộc Tinh cũng không còn
khẩu vị, nhưng lại không muốn biểu hiện quá rõ ràng, thế là qua loa uống vào mấy miếng cháo đậu xanh, liền lau miệng, nhìn anh: "Em đã ăn xong."
Nghiêm Hi Quang liền muốn móc túi tiền.
"Đây là thức ăn nhanh, phiếu đã mua rồi." Thẩm Mộc Tinh nhắc nhở.
Anh buông tay xuống, rút một điếu thuốc, Thẩm Mộc Tinh chỉ biển cấm hút
trên tường, anh đã để lên miệng rồi, lắc đầu biểu thị không thèm quan
tâm, rất cố chấp đốt thuốc.
Hai cánh cửa tự động lúc mở lúc đóng, Thẩm Mộc Tinh từ trong tiệm đi ra, đi ra Thái Ốc Vi.
Thâm Quyến rất giống người trẻ tuổi bề ngoài thì ngăn nắp bên trong lại chật vật.
Thành phố này có đủ loại tiêu chí kiến trúc, lộng lẫy, nhưng trong hiện thực
mọi người lại thường xuyên sinh hoạt trong một khe hở chật hẹp, những
khe hở này tạo thành kiệt tác “Bắt tay lầu”.
Đặc khu vừa mới
thành lập, rất nhiều dân bản xứ nắm chặt mỗi một tấc đất đi đóng lầu,
sau đó lên giá đất, khiến trong khu dân cư thành thị tạo thành khe hở,
ẩm ướt dơ dáy bẩn thỉu, giống như toà nhà xinh đẹp này không thể nào
diệt trừ xương đen và máu bẩn.
Thẩm Mộc Tinh đứng ở giữa xương
đen, sau lưng đã không nghe thấy tiếng bước chân của anh rồi, bỗng nhiên cô ngừng lại, quay đầu, rất xa trông thấy Nghiêm Hi Quang cũng ngừng,
tạo thành một đầu đoạn thẳng với cô.
Cô hơi không kiên nhẫn, nhìn anh nhíu mày.
Nghiêm Hi Quang trầm mặc nhìn cô, lại mở chân ra từ từ đi tới cô.
Lúc gặp mặt ban ngày, cô cho là anh cố ý đi chậm, cố ý đi lâu, hiện tại xem ra, hình như anh không có ý như vậy.
Anh đi quá chậm, loại cảm giác này rất kỳ lạ.
Thẩm Mộc Tinh không nén được tức giận, cách không khí lớn tiếng hỏi:
"Này! Sao anh cứ theo em?"
Nghiêm Hi Quang ngẩng đầu, bỗng nhiên nhếch môi, trên trán rịn ra một tầng mồ
hôi khiến Thẩm Mộc Tinh cảm thấy kinh ngạc, anh nói với cô:
"Là anh. Đường em em đi, anh có thể đuổi theo em."