Nghiêm Hi Quang hết cảm, ba người trở về Thâm Quyến.
Vừa về Thâm
Quyến, Thẩm Mộc Tinh bèn đi tìm việc. Nộp sơ yếu lý lịch ra, cũng có mấy công ty lớn cảm thấy hứng thú, nhưng cuối cùng Thẩm Mộc Tinh cũng không đi.
Ở bệnh viện Thâm Quyến, cô tiếp tục truyền máu, Lý Dung đến giúp cô, cả hành trình đều đưa đón đầy đủ, dốc lòng chăm sóc.
Lý Dung và cô là đồng hương, lại là bạn sinh tử của Nghiêm Hi Quang, dần dần quen với Thẩm Mộc Tinh.
Tình bạn là quá trình một bên chủ động, một bên tiếp nhận, cuối cùng hai bên cùng sẻ chia tâm tình.
“Không đi đâu cả, thế cậu định tìm việc như thế nào?” Lý Dung vừa lái xe vừa hỏi cô.
“Tìm việc nào nhẹ nhàng một chút, không cần phải chạy tới chạy lui.”
“Nhẹ nhàng? Sao, không muốn liều mạng nữa rồi à? Định giúp chồng dạy con rồi? Ha ha.”
“Không muốn liều mạng nữa, kiệt sức rồi, vốn tớ cũng không có giấc mộng làm một người phụ nữ mạnh mẽ.”
“Phụ nữ ấy à, một khi tìm thấy người mình định giao cả đời cho, đều nghĩ
thế. Nhưng cũng đúng, nếu tớ là cậu, tớ cũng chỉ làm tròn phận phụ nữ
thôi, dù sao cũng có một người đàn ông đáng tin cậy rồi, lại chẳng lo
không có tiền tiêu, quản lý cuộc sống và hôn nhân của mình cho tốt, cho
độc lập là đủ rồi. Nghiêm Hi Quang không tìm việc giúp cậu à?”
“Tớ không cần anh ấy, tớ muốn tìm một công việc sáng chín chiều năm*, đủ để nuôi sống mình. Tớ không muốn đến lúc tan tầm rồi còn không có thời
gian ăn cơm với anh ấy.”
(*) công việc sáng chín chiều năm: nghĩa là hằng ngày đi làm lúc chín giờ sáng, tan việc lúc năm giờ chiều. Đây
thường là công việc ở các công sở hoặc cơ quan chính phủ.
Lý Dung cười hâm mộ: “Thế thì tớ giúp cậu liên hệ được.”
Thẩm Mộc Tinh nói: “Vậy cảm ơn, đến đám cưới cậu tớ đồng ý làm phù dâu.”
“Ok, để hết cho tớ. Thế còn hai cậu, định lúc nào cưới? Tớ nghe Nghiêm nói mùng tám hai người về Thủy Đầu hả?”
“Ừ, về thăm cha mẹ trước.”
“Vậy cha mẹ cậu biết Nghiêm Hi Quang đi nước ngoài về chưa?”
“Tớ vẫn chưa nói cho họ… Đến mùng tám rồi nói.”
Mùng tám là lúc Thẩm Minh ra tù.
Sở dĩ Thẩm Mộc Tinh chọn về Chiết Giang vào hôm đó, là vì cô muốn xuống xe đi đón cậu luôn, như thế cô có thể về nhà cùng Thẩm Minh.
Từ khi đến Thâm Quyến làm việc, số lần Thẩm Mộc Tinh về nhà càng lúc càng ít,
cha mẹ và bà ngoại nghe cô nói muốn về trong điện thoại, giọng họ đều lộ vẻ chờ mong.
Gần như được một lúc mẹ lại gọi điện một lần, hỏi cô có muốn cho rau cần vào sủi cảo không.
Trí nhớ của mẹ kém đi nhiều, nói một lần bà không nhớ được.
“Mẹ, con ăn rau cần, nhưng em con không ăn.”
“Vậy mẹ gói riêng cho nó một phần là được.” Mẹ vừa bận rộn vừa nói.
“Thế nó phải vui lắm đây.” Thẩm Mộc Tinh cười nói.
Nghiêm Hi Quang ngồi cạnh cô, hai người vừa xuống máy bay, đang ngồi xe bus từ sân bay về nhà.
“Em nói với dì Xà là anh tới chưa?” Anh hỏi.
Thẩm Mộc Tinh nhìn điện thoại vừa cúp máy, nói: “Chưa, em chỉ nói là em dẫn
bạn về nhà, mẹ hỏi em cũng chưa nói, nhưng mẹ rất vui, cho là cuối cùng
em cũng tìm được đối tượng.”
Nghiêm Hi Quang hỏi: “Vì sao không nói cho dì ấy là anh?”
Thẩm Mộc Tinh bĩu môi, như một đứa bé: “Không, em muốn xem lúc mẹ thấy anh sẽ có phản ứng gì.”
Nói cho cùng, cô vẫn tức giận chuyện trước kia mẹ phản đối cô và Nghiêm Hi Quang.
Nghiêm Hi Quang cười khẽ, như nước chảy mây trôi.
Thẩm Mộc Tinh nhìn anh hôm nay, đến cái đồng hồ cũng không đeo, bắt đầu phê
bình: “Nghiêm Hi Quang, anh phải học mấy ông tâm cơ kia một ít đi chứ,
đi gặp mẹ vợ phải ăn mặc cho “giàu” vào! Cứ tùy tiện mặc cái áo lông là
sao!”
Thật ra cô đang cố ý đùa cho anh vui.
Lý Dung kể với cô, lúc Nghiêm Hi Quang vừa về nước, anh đã từng cùng cô ấy về quê thăm cha.
Sau khi Nghiêm Hi Quang xuất ngoại, lão thợ may bèn về ở cùng ông ngoại Nghiêm Hi Quang.
Ở quê họ, không ít người áo gấm về làng, có mở tiệc mời khách, có đốt
pháo múa lân. Thẩm Mộc Tinh đã tình chứng kiến có một thổ hào của Thủy
Đầu khi về quê giỗ tổ, đã phát cho mỗi người già của mỗi nhà một bao lì
xì đỏ tươi, cao điệu thì thôi rồi.
Lý Dung lại kể, Nghiêm Hi Quang chỉ ngồi xe khách về Thái Thuận, trong tay chỉ có hai chiếc túi.
Một túi là quần áo anh tự tay may cho ông bà ngoại, một túi là dụng cụ mát xa mua cho cha và đồ chơi mua cho con nhà anh họ hai.
Sau Lý Dung hỏi anh, Nghiêm Hi Quang chỉ nói…
Anh nói: Tôi không muốn để những người trẻ tuổi cảm thấy xuất ngoại là một
việc vinh quang gì, khiến họ sinh ra những ảo tưởng không thực tế. Chúng ta phải trải qua bao nhiêu đau khổ, chỉ có chính chúng ta mới hiểu hết.
Thẩm Mộc Tinh hiểu Nghiêm Hi Quang, chỉ cố ý muốn đùa cho anh vui.
Nghiêm Hi Quang không cho là đúng, nói: “Cái áo lông này rất được mà.”
Thẩm Mộc Tinh bĩu môi, cười: “Được gì, không đẹp bằng áo sơ mi vải Italy của anh.”
Nghiêm Hi Quang chần chừ, cúi đầu nhìn áo lông của mình.
“Nhưng mẹ em nói, bà ấy thích con trai mặc áo lông màu vàng nhạt, gọn gang lại nhanh nhẹn.”
Thẩm Mộc Tinh ngẩn ra: “Mẹ em… nói lúc nào vậy.”
Nghiêm Hi Quang bất giác nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trôi đi rất xa:
“Lâu lắm rồi.”
Kéo nhỏ, đang bận à? Cái áo lông này thoải mái lắm, dì thích mấy đứa mặc áo lông vàng nhạt ấy, trông gọn gàng, này, sửa cái tay áo này cho dì Xà
nào…
Sáu năm rồi, anh và cô lại về đây.
Rất nhiều cảnh vật đã đổi thay, nhưng bên cạnh vẫn là người ấy.
Thẩm Mộc Tinh bấm đúng giờ chạy tới khu 12 giam giữ Thẩm Minh.
Hẵng còn sớm, thủ tục lại rõ vụn vặt, nhận giấy chứng minh hết hạn tù được phóng thích, đổi áo tù…
Lúc này hẳn là Thẩm Minh đang bận ở bên trong, không biết tâm trạng cậu thế nào.
Thẩm Mộc Tinh chờ rồi lại chờ, cuối cùng cửa sắt của ngục giam cũng mở, cô
vội vàng mở cửa taxi xuống xe, Nghiêm Hi Quang cũng xuống.
Thẩm Minh đi ra, mặc quần bò và áo gió của mình, tóc ngắn ngủn, gần như trông thấy cả da đầu.
Thẩm Mộc Tinh muốn tiến lên, nhưng đi được hai bước lại ngừng. Cô đứng đối
diện nhìn cậu, không khống chế nổi cảm xúc, môi bất giác run lên, lệ
nóng doanh tròng.
Thẩm Minh cũng nhìn thấy cô, nở nụ cười như một đứa bé, hốc mắt đỏ lên, dăm ba bước đã đi tới, ôm cô vào lòng.
“Chị.”
“Ừ ừ!” Thẩm Mộc Tinh khóc, chôn đầu vào vai cậu.
“Chị…”
“Đây, đây.”
Những lời muốn nói đều bị nước mắt của kích động nén vào cổ họng.
Nghiêm Hi Quang cách đó không xa thấy vậy, hơi hé miệng, không nói gì, xoay người sang chỗ khác hút thuốc.
“Trời lạnh, cẩn thận cảm, đội mũ vào.” Thẩm Mộc Tinh vừa đội mũ lưỡi trai đã
chuẩn bị trước đó lên đầu cậu, vừa khóc, vô cùng chật vật.
“Chị
mau lau nước mũi đi, em ra tù chứ không phải vào tù đâu, được rồi, đừng
khóc.” Thẩm Minh nâng mặt cô lên, lau nước mắt cho cô.
Thẩm Mộc
Tinh hít hít mũi, nín khóc mỉm cười: “Chị đang rất vui mà! Giờ em phải
hứa với chị,
sau nay bất kể ra sao cũng không được đần độn như thế nữa,
sống thật tốt cho chị, chị có miếng nào cũng có miếng đấy cho em anh. Từ nay về sau phải làm một đứa trẻ không khiến người ta lo lắng nữa, mỗi
người đều phải thuộc lòng bát vinh bát sỉ*! Nghe rõ chưa?”
(*) bát vinh bát sỉ: luận thuyết của Nguyên Chủ tịch CHND Trung Hoa Hồ Cẩm Đào, gồm:
Lấy yêu Tổ quốc làm vinh, tổn hại Tổ quốc làm nhục.
Lấy phục vụ nhân dân làm vinh, xa rời nhân dân làm nhục.
Lấy đề cao khoa học làm vinh, ngu dốt làm nhục.
Lấy chuyên cần làm vinh, lười nhác làm nhục.
Lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, hại người lợi mình làm nhục.
Lấy thành thực giữ tín làm vinh, thấy lợi quên nghĩa làm nhục.
Lấy tuân thủ pháp luật kỷ cương làm vinh, phạm pháp làm nhục.
Lấy phấn đấu gian khổ làm vinh; kiêu sa dâm dật làm nhục.
Thẩm Minh giọng khàn khàn, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn cô: “Rồi ạ, chị đi đâu thì em đi đó.”
“Ngoan lắm.” Thẩm Mộc Tinh vỗ vai cậu, không biết làm sao mới chiều cho đủ.
Thượng đế rất biết giữ chữ tín, mượn hết bảo bối của cô đi rồi, lại trả hết lại cho cô.
“Chị, đó là ai?” Thẩm Minh bỗng hỏi.
“Người đàn ông của chị, Nghiêm Hi Quang! Anh đừng hút thuốc nữa! Qua đây nào!”
Thẩm Minh nhìn bóng lưng Nghiêm Hi Quang, thấy anh quay lại nhìn qua đây.
Ánh mắt của hai người đàn ông chạm vào nhau, anh giẫm điếu thuốc dưới chân, đi qua.
Thẩm Minh và Nghiêm Hi Quang vốn không quen, nên không có gì để trò chuyện.
Trên taxi, Nghiêm Hi Quang ngồi ở ghế lái phụ, Thẩm Minh và Thẩm Mộc Tinh
ngồi đằng sau, em trai vẫn thích làm nũng, cúi đầu loay hoay ngón tay
chị.
Nghiêm Hi Quang lại ra dáng anh rể, hơi nghiêng đầu chủ động nói chuyện với Thẩm Minh, hỏi mấy vấn đề bình thường. Thẩm Minh cũng
nghiêm túc trả lời anh, có phần câu nệ và ngây ngô của một người đàn ông chưa trưởng thành khi đối mặt với một người đàn ông trưởng thành.
Taxi lái đến cửa nhà, ba người gõ cửa, mẹ mở ra, gương mặt đầy nét cười, khi nhìn thấy Nghiêm Hi Quang thì trở thành kinh ngạc.
Thẩm Mộc Tinh đã sớm tưởng tượng ra cảnh này.
Nghiêm Hi Quang lễ phép chào “dì Xà”.
Mẹ đứng ở cửa, vẫn giữ nguyên động tác mở cửa ấy, dùng đôi mắt đã có nhiều nếp nhăn ở khóe nhìn Nghiêm Hi Quang, lại nhìn Thẩm Mộc Tinh.
Thẩm Mộc Tinh nói: “Mẹ, sao vậy ạ? Mẹ nỡ chắn chúng con ở ngoài cửa hết à?”
“À à, vào đi, đi dép vào.” Mẹ là người đã từng trải việc đời, rất nhanh đã che giấu sự luống cuống của mình.
Cha, mẹ, bà ngoại đều đứng ở cửa, nhìn ba đứa trẻ đổi dép ở đó.
Niềm vui khi thấy Thẩm Minh và sự kinh ngạc khi thấy Nghiêm Hi Quang khiến họ khó thốt nên lời.
“Đây là quà của Nghiêm Hi Quang.” Thẩm Mộc Tinh đếm mấy hộp rượu và đống chai lọ trang điểm cao cấp, dắt tay Nghiêm Hi Quang.
Thẩm Mộc Tinh lấy ra phong phạm của con gái trưởng, không quan tâm cha mẹ
đang bối rối, một lòng bảo vệ Nghiêm Hi Quang: “Hi Quang, dép của anh
nhỏ à?”
“Cũng được.”
“Mẹ, mẹ xem, chẳng chuẩn bị dép lớn chút gì cả.”
Mẹ giật mình, vỗ tay một cái: “Ấy chết! Mấy nay mẹ cứ loay hoay! Cha nó! Đưa dép cho kéo nhỏ… Tiểu Nghiêm đi đi.”
“Thằng bé, lấy dép của chú này.”
Thẩm Mộc Tinh chưa từng thấy Nghiêm Hi Quang khẩn trương như vậy bao giờ,
anh liên tục khoát tay: “Không cần đâu chú, không sao đâu ạ…”
“Bảo anh thay thì anh cứ thay đi.”
“Ừ…”
Màn mở đầu kỳ dị rất nhanh đã được khống chế bởi chỉ số EQ cao của mẹ.
Thức ăn đã bày, không khí cũng ổn.
Mẹ nói: “Đây, xửng trên là sủi sảo, xửng dưới là mì, Tiểu Nghiêm à, con
với Mộc Tinh vừa xuống xe, ăn mì đi. Thẩm Minh, con ăn sủi cảo mẹ gói,
coi như con lần nữa bước lên con đường mới.”
Thẩm Minh nhận sủi cảo mẹ gắp, yên lặng cúi đầu ăn.
Bà ngoại đã gõ đũa Thẩm Minh: “Mẹ con gắp sai kìa! Con không ăn rau cần,
mẹ con đã cố ý gói phần không cho rau cần đấy, thằng bé, ăn xửng kia
kìa.”
Thẩm Minh bưng bát, ngẩng đầu nhìn Xà Kim Phượng.
Xà Kim Phượng nói: “Đúng đúng, mẹ quên! Càng lúc càng đãng rồi, con ăn xửng kia, xửng đó không có rau cần.”
Thẩm Minh nhìn xửng sủi cảo đó, cúi đầu, nước mắt rơi.
“Vâng.” Thẩm Minh gắp sủi cảo, nhét vào miệng.
“Khóc cái gì, đừng khóc.” Mẹ sờ đầu cậu.
Thẩm Minh nhai sủi cảo, gật gật đầu.
Cha cũng sờ mái tóc khô cứng của cậu: “Thằng nhóc thối này, nước đái mèo nhiều quá.”
Tối, mẹ và bà ngoại vào bếp rửa chén, Thẩm Minh và Nghiêm Hi Quang ngồi xem phát lại tiết mục cuối năm ở phòng khác với cha.
Thẩm Mộc tinh thò đầu vào bếp, mẹ vẫy cô: “Con qua đây.”
Thẩm Mộc Tinh nhảy qua.
Bà ngoại lại lải nhải: “Niếp Nhi à, con gái đừng có nhảy nhót, đi đứng cho ra đi đứng vào.”
Thẩm Mộc Tinh vẫn nhảy đến gần bà ngoại, bà ngoại dùng bàn tay dính dầu rửa bát nắm lấy tay cô.
Mẹ đang cọ nồi, hỏi nhỏ:
“Con gái, giờ Tiểu Nghiêm… đang làm gì?”
Thẩm Mộc Tinh chớp mắt, cười nhẹ, nói: “May vá chứ sao ạ, anh ấy còn làm được cái gì nữa. Trừ may vá ra, có biết cái gì đâu.”
Mẹ lập tức hạ giọng: “Suỵt! Con nói nhỏ thôi!”
Bà ngoại hừ một tiếng, dường như cố ý nói cho mẹ nghe: “Hừ, may vá thì sao, cầm cái kim mài cái kéo là nuôi được cả nhà.”
Thẩm Mộc Tinh cười: “Hì hì, bà ngoại nói đúng! Cầm cái kim ven đường là có cơm ăn rồi!”
Mẹ đạp cô một cái: “Điên vừa thôi! Chẳng được câu nào ra hồn!”