Edit: Đào Sindy
Thẩm Minh nằm viện, Thẩm Mộc Tinh nhất định phải bên cạnh bảo vệ, mặc dù thằng nhóc này nhìn qua là biết đã lười.
"Chị, chị sờ đầu em xem có nóng không?"
"Chị xem một chút. " Thẩm Mộc Tinh áp môi lên trán cậu, Thẩm Minh ngoan
ngoãn cúi thấp đầu, Thẩm Mộc Tinh buông cậu ra, nói: "Thằng nhãi này,
vốn không nóng."
Khoảng cách gần như vậy nhìn cậu, Thẩm Mộc Tinh lại phát hiện, mặt cậu thon gầy rất nhiều.
Nhất định là vì chuyện của Kaka, mặt khác chính là mấy ngày Thẩm Mộc Tinh không để ý tới cậu.
Thật ra trong nội tâm cô thật sự không qua được ranh giới kia, cô không thể
nào hiểu được chân tướng tàn nhẫn rằng Thẩm Minh hạ độc thủ với Nghiêm
Hi Quang, thế nhưng Thẩm Mộc Tinh tin tưởng, băng dày ba thước không
phải do một ngày lạnh, sở dĩ Thẩm Minh làm ra chuyện xúc động như vậy,
nhất định là vì đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến cậu còn trẻ hít thở
không thông.
Hiện tại là lúc cậu bắt đầu cuộc sống mới, nếu như
ngay cả cô cũng không để ý đến cậu, cuộc sống của Thẩm Minh sẽ thật đáng buồn.
Cô ngồi xuống, lột vỏ quả cam cho Thẩm Minh, từng miếng
từng miếng cho cậu ăn, dáng vẻ Thẩm Minh nhìn vẫn cô đơn như xưa, giương một đôi tròng mắt sâu không thấy đáy nhìn cô.
"Chị, Kaka để lại tin cho em đâu?" Cậu đột nhiên hỏi.
Thẩm Mộc Tinh khẽ giật mình: "Ở chỗ luật sư, tỷ chị giúp em gọi điện thoại cho luật sư?"
Thẩm Minh nghĩ: "Được."
Thẩm Mộc Tinh đầu tiên nói chuyện mình ở bệnh viện chăm sóc Thẩm Minh cho
Nghiêm Hi Quang, lại gọi điện thoại cho luật sư Vu, luật sư Vu rất nhanh chạy tới bệnh viện.
Thẩm Minh là một đứa bé chưa thấy qua chuyện đời, vừa thấy luật sư còn thoáng lộ ra chút câu nệ.
Luật sư Vu là người rất khôi hài, thái độ cũng coi như hiền hoà.
"Cậu Thẩm, cuối cùng cũng thấy được bản thể của cậu rồi."
"Tôi không phải phật." Mặt Thẩm Minh không thay đổi nói.
Luật sư Vu cười.
"Thư của cô ấy đâu?" Thẩm Minh hỏi.
Luật sư Vu không vội không chậm nói: "Tôi là người thi hành di chúc của cô Hạ, trước tiên tôi sẽ nói một số trong di chúc..."
"Tôi chỉ muốn xem thư."
Thẩm Mộc Tinh ở một bên nhìn thấy, không khỏi cảm thấy thật có lỗi vì em trau ngay thẳng: "Thẩm Minh, nói chuyện cẩn thận."
Nhìn chị gái một chút, Thẩm Minh thu lại bén nhọn trên mặt, nói với luật sư: "Xin cho tôi xem thư của cô ấy, tạ ơn anh."
Luật sư lấy công văn từ hồ sơ, từ hồ sơ lấy ra một phong thư cũ nát, mặt
trên phong thư kia còn có mỡ đông, nếp uốn mặt giấy ố vàng, đại khái là
có tuổi rồi.
Thẩm Minh tiếp nhận thư, liền thấy bốn chữ kia: Thẩm Minh thân yêu.
Còn có hai dòng bị xoá đi, thấy không rõ lắm.
Trong phòng bệnh có chút nhao nhao, trong tích tắc xé thư, toàn bộ thế giới đều trở nên an tĩnh.
Một tờ tín chỉ bị mở ra, phía trên là chữ Kaka giương nanh múa vuốt, Thẩm
Minh thấy một lần, liền giống như là gặp được người yêu ngày xưa yêu tha thiết, trong nháy mắt lệ nóng doanh tròng.
"Chữ thật con mẹ nó xấu." Cậu tự lẩm bẩm, trong tay giống như cầm bảo bối.
Hai mắt tiêu cự mơ hồ, cậu không dám đọc, sợ xem xong thì không còn rồi.
Cậu để thư trên đùi, ngẩng đầu nhìn luật sư kia.
"Cô ấy chết thế nào?"
Luật sư Vu đáp: "Ung thư vú thời kì cuối."
Thẩm Minh nuốt một tiếng, nhìn chị gáu, lại lại nhìn luật sư kia, nói: "
Trước tiên hai người có thể ra ngoài một chút không? Cho tôi mấy phút,
tôi ngây ngốc một hồi."
Thẩm Mộc Tinh đứng lên, luật sư Vu cũng đứng lên, hai người đi ra phòng bệnh.
Thẩm Minh từ từ cầm lấy lá thư này, nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay.
Trang nhứ nhất, viết: Sau khi Thẩm Minh vào tù.
***
Sau khi Thẩm Minh vào tù:
Tôi muốn đi Thâm Quyến, hôm nay sẽ đi.
Nghe nói, anh sẽ bị phán rất nặng, nghe nói, chân anh thợ may bị anh chém
vào xương cũng lộ ra, sau này sẽ bị cà nhắc. Hôm sau xảy ra chuyện em có đi bệnh viện thăm anh ấy, anh ra tay thật hung ác, em nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh nhận điện thoại của chị gái anh, anh ấy vừa nói chuyện vừa khóc.
Thật sự rất đáng thương, thế nhưng ai lại không đáng thương chứ? Chúng ta có lỗi với anh ấy, có lỗi với chị gái anh.
Em đoán lúc đó anh nhất định là đau lòng vì chị gái anh, mới có thể phát
điên, dù sao anh thương chị ấy như thế, cả thế giới anh yêu nhất là chị
gái mình, trước kia em còn hay ăn dấm vì chuyện này.
Ai, nhưng anh ấy vô tội, anh chém mấy nhát đó đều lên người người ta.
Em biết, đều tại em, nếu không phải vì em, anh sẽ không biến thành bộ dáng hiện tại, nhưng em không có cách nào, em là người đầu óc ngu si, cuối
cùng em chỉ biết làm chuyện ngu xuẩn.
Thế giới này quá tàn nhẫn, quá hiện thực, chỉ có tiền tài mới có thể giải cứu đau khổ.
Cho nên em muốn đi đến những thành thị, em ở Thâm Quyến có một người chị
họ, đến đó không tệ lắm, em cũng phải đi thử một lần, ba em chết rồi,
hiện tại động lực duy nhất để em sống tiếp, là vì anh.
Thẩm Minh, anh đừng sợ, ở trong tù cải tạo thật tốt.
Em sẽ lừa thật nhiều thật nhiều tiền, chờ anh ra tù, em sẽ cho anh sống
cuộc sống tốt, không cần nhìn sắc mặt mẹ anh, không cần hơn nửa đêm đi
vớt thi thể, sống thật vui vẻ.
Nếu như em đã thất bại, em sẽ gả
cho một ông già không con cái, ông ta vừa chết, em sẽ kế thừa tải sản
của ông ta, chờ khi anh ra tù, em sẽ không giữ chút nào đều cho anh cả,
em sẽ để anh vừa ra đã có nhà ở, sống tiếp, còn có tiền xài, em muốn anh sống thư thả, hạh phúc.
Gả cho ông già nào đó là em đùa thôi, thành phố này dù sao cũng sẽ không khiến em tuyệt vọng?
Tóm lại, em nợ anh, không yêu cầu xa vời sự tha thứ từ anh, em chỉ cầu anh sống tốt, bởi vì em yêu anh.
Thẩm Minh, anh phải thật tốt đấy, trong tù cải tạo cho tốt, em cũng thật
tốt, lừa thật nhiều thật nhiều tiền cho anh, ăn bao nhiêu khổ em cũng
tình nguyện.
Chuyện cuối cùng em làm sai, nhưng em chưa từng bỏ lỡ người mình yêu.
Em sắp đi Thâm Quyến rồi, ngày mai sẽ đi.
Kaka.
***
Thẩm Minh run rẩy nắm chặt thư, nước mắt im lặng rơi xuống.
Anh nói nếu cô sống không tốt sẽ nuôi cô, cô nói đi xa tha hương kiếm tiền cho anh sài.
Hai người bọn họ, nhiều ngu, nhiều ngốc.
Kaka, thành phố này khiến em tuyệt vọng sao? Em có thật sự gả cho một ông
già không con cái? Khắc cuối cùng trong sinh mệnh mình, nghĩ đến có phải anh không?
Thẩm Mộc Tinh đứng ngoài phòng bệnh, nhìn Thẩm Minh nằm sấp trên đùi khóc lóc đau khổ trong phòng, đau lòng khó nhịn.
Cô nghĩ đến câu nói trongg phim: Thế gian này, ngăn cảnh giữa người sống
và kẻ chết là gì, ngăn cả hai người yêu nhau, lại là gì.
Luật sư
Vu đứng bên cạnh cô, bình tĩnh mở miệng: "Cô Thẩm, chỉ cần cậu Thẩm cung cấp chứng minh thân phận, kí tên lên di chúc, thì có thể kế thừa tài
sản của cô Hạ rồi, chuyện này đã làm trễ nãi thời gian quá nhiều của
tôi, cô xem, hôm nay chúng ta có thể chứng thực chuyện này không?"
Thẩm Mộc Tinh gật gật đầu, cánh tay ôm thân thể của mình chà xát:
"Tôi nghĩ nó sẽ đồng ý."
Tách khỏi tình yêu, là hiện thực, hiện thực là một cây dao, tình yêu chỉ là một miếng bánh gato
ngọt ngào.
Khi bạn muốn cho người kia thứ họ không mong muốn, hiện thực liền lẳng lặng mang theo.
Chúng ta cho người chúng ta yêu, có phải là điều họ muốn?
Chúng ta không muốn tiếp nhận người yêu, phải chăng nhất định phải thừa nhận?
Hiện thực không phải sinh ra bên ngoài, mà là sinh tại bản thân mình.
***
Trong hành lang ngoài bệnh viện, Thẩm Mộc Tinh trông thấy luật sư Vu đi vào
phòng bệnh, nói chuyện cùng Thẩm Minh, Thẩm Minh trầm mặc, một mực cúi
đầu.
Cô quay người rời đi, đi vào hành lang dài dằng dặc.
Nghiêm Hi Quang gọi điện thoại tới, mỗi bước đi của anh, giống như đang tìm thứ gì.
"Mộc Tinh, anh đã đến bệnh viện, Thẩm Minh ở lầu mấy?"
"Ở lầu ba, em đang ở thang máy lầu ba."
Cô ngẩng đầu nhìn số hiển thị trên thang máy, thang máy hiện đag ở lầu một.
Thẩm Mộc Tinh nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng "Đinh".
Nghiêm Hi Quang nói: "Đang ở thang máy lầu một, lập tức lên ngay."
Điện thoại anh bỗng nhiên dập máy.
Thẩm Mộc Tinh cầm di động cứ thế ngây ra tại chỗ.
Ký ức giống như một quyển sách bị lật ra, trong đầu lật ra từng tờ.
Đó là ngày thứ ba cô có thai ngoài tử cung sinh non nằm viện, nửa đêm.
Vì tránh né mẹ giám sát, Thẩm Mộc Tinh lén ra khỏi phòng bệnh, chạy đến cửa thang máy gọi điện thoại cho Nghiêm Hi Quang.
Điện thoại kết nối, đầu cũng rất yên tĩnh, Thẩm Mộc Tinh ở trong điện thoại mơ hồ nghe thấy tiếng “đinh”.
Cô nhíu mày, ngẩng đầu nhìn màn hình.
Thang máy còn ở lầu năm, mà chỗ cô là lầu sáu.
Lúc đấy, cô cho là mình nghe lầm.
Bây giờ suy nghĩ kĩ một chút, anh hẳn đang ở lầu dưới cô.
Hai người bọn họ, ở cùng một bệnh viện khoảng cách, vẻn vẹn một tầng lầu.
Hoặc không muốn quấy nhiễu bệnh nhân ngủ say, anh cũng ngồi xe lăn đi vào
cửa thang máy an tĩnh, gọi điện thoại cho cô, khi đó cô yếu ớt như vậy,
khi đó anh đã sợ hãi như thế nào.
***
Thẩm Mộc Tinh ngẩng
đầu nhìn màn hình số màu đỏ không ngừng lên cao, xuất thần, trong lúc
nhất thời không phân rõ hiện tại hay là quá khứ.
Nhưng cô rõ ràng, bên trên hiển thêm ba số, Nghiêm Hi Quang sẽ xuất hiện trước mặt mình.
"1, 2, 3..."
"Đinh —— "
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Khuôn mặt quen thuộc của anh xuất hiện trước mắt, chậm rãi mà ra.
Đột nhiên mắt Thẩm Mộc Tinh ươn ướt, chạy lên ôm anh!
Thân thể Nghiêm Hi Quang nghiêng ra sau, trong lúc nhất thời không biết làm
sao, vội vàng vỗ vai cô, ý muốn đẩy cô ra, thế nhưng Thẩm Mộc Tinh giống như người chết ôm cọc gỗ, gắt gao không buông tay.
"Mộc Tinh, sao em lại khóc?"
Thẩm Mộc Tinh lắc đầu: "Em nhìn thấy anh thì rất vui."
Nghiêm Hi Quang ngạc nhiên, cười diu dàng: "Vậy sao lại khóc?"
"Em cũng không biết... Gần đây trở nên đa sầu đa cảm." Thẩm Mộc Tinh lau nước mắt, hít mũi vang dội, cười ngu đần.
Nghiêm Hi Quang dắt tay cô, chậm rãi đi đến phòng bệnh, hỏi: "Thẩm Minh ra sao?"
"Chuyện gì cũng không có."
"Anh đi xem một chút." Anh nói.
Thẩm Mộc Tinh giữ chặt anh: "Đừng nóng vội, chuyện của nó còn chưa xong, trước tiên em nói cho anh biết chuyện của em."
"Chuyện gì?"
Thẩm Mộc Tinh cắn cắn môi, lấy túi trên vai xuống, phất tay với anh: "Anh... Anh xoay qua chỗ khác trước."
Nghiêm Hi Quang sững sờ.
"Ai nha xoay qua chỗ khác nào!"
Nghiêm Hi Quang cười quay ra sau: "Mộc Tinh, em gần đây càng lúc càng giống một đứa trẻ."
Thẩm Mộc Tinh cầm tờ xét nghiệm từ trong túi ra để trước mắt mình, sau đó hung hăng nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật dài.
Lúc mở mắt ra, trong cặp mắt đã có tiêu cự, rơi vào tờ giấy kia.
"Mộc Tinh, xong chưa?"
"Mộc Tinh? Là gì?"
Giọng của cô từ phía sau truyền đến, nghe là lạ, giống như có chút kích động: "Nghiêm Hi Quang, em như tìm được quà tặng có thể khiến anh vô cùng vô
cùng cảm động."
"Là gì?"
Cô nhảy cẫng vây quanh trước mặt anh, trong tay như đang giơ giấy khen lên trước mặt anh.
"Chúng ta... Có cục cưng nhỏ!"
Thẩm Mộc Tinh thấy rõ ràng nụ cười trên mặt Nghiêm Hi Quang theo lời cô mà
nở rộ ra, giống như quá trình một đóa hoa từ ngậm nụ đến nở rộ.
Anh kinh ngạc đến há to miệng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười không thể tin: "Em lặp lại lần nữa!"
"Em nói! Chúng ta có cục cưng nhỏ!" Cô cầm tờ xét nghiệm áp vào trước mắt anh.
Nghiêm Hi Quang ngạc nhiên cười, nắm chặt cổ tay cô, lập tức ôm lấy cô!
"Anh không thể tin được! Mộc Tinh! Là thật sao!"
"Đồ ngốc! Đương nhiên là thật! Chúng ta có con rồi!"
Trên khuôn mặt đẹp trai của anh không cầm được niềm vui, anh ôm đầu cô,
nhanh chóng hôn lên trán cô mấy lần, rồi lại ôm cô thật chặt.
Trong hành lang bệnh viện, hai người liều lĩnh mừng rỡ như điên.
Đại khái người đi ngang qua sẽ cảm thấy bọn họ rất ngu ngốc? Thẩm Mộc Tinh nghĩ.
Nhưng bọn họ không biết, chuyện này đối với hai người họ mà nói, là kiếm không dễ.
Đó không chỉ là một đứa bé.
Từ hôm nay về sau, mỗi một vết sẹo anh nhận vì cô, cô nguyện dùng quà tặng quý báu nhất trên đời hoàn lại.
Cho anh thứ anh muốn, nhận thứ anh muốn cho.
Rời xa cực khổ, liều mình hạnh phúc.
"Gọi là anh thợ may? Không có tên sao?"
"Có, Nghiêm Hi Quang."
" Gương ở đâu? Chỗ anh không có gương sao?"
"Không cần soi, đẹp lắm."
"Nghiêm Hi Quang, nơi này có ghế trống, ngồi ở đây. Anh vào thành phố nhập hàng sao?"
"Ừm, em thì sao?"
"Em đi học."