Đàm Lê đứng trước quầy cứng đờ, ngay cả mũi chân đang chọc cũng dừng lại—–
Âm thanh phía sau gần kề quá.
Gần đến mức làm cho Đàm Lê hoài nghi, cô nghĩ nếu mình mà xoay người lại thì xác suất lớn sẽ bị kẹt giữa quầy và lồng ngực của người phía sau với một góc chín mươi độ mất.
Lão Thái đứng ở một quầy cách đó không xa bên cạnh Đàm Lê, nhìn hai người bằng một ánh mắt rất vi diệu.
Rồi chú dời tầm mắt tự tráng cho mình một tách trà. Lão Thái thổi phù phù cho lá trà trên mặt bay đi, vừa cúi gằm mặt cười.
“Cháu xem, ví như chú có mặc kệ đi, thì cũng sẽ có người muốn xen vào.”
“……..”
Đàm Lê vờ như không nghe thấy. Cô nắm cạnh quầy bên ngoài, khó khăn lắm mới xoay người trong vòng vây này.
Không bị kẹt lại, và cũng không để cọ vào góc áo của người ấy.
Khoảng cách so với cô tưởng tượng có hơi xa hơn, Đàm Lê cho rằng âm thanh của người nào đó rất phạm quy, khi người ấy đè nặng giọng cúi đầu phía sau cô mà nói, âm thanh nghe thể nào cũng giống như nằm úp sấp bên tai cô và nói vậy.
Đàm Lê đưa lưng dựa vào quầy, chống đỡ được nhưng vẫn hơi lo, cô lạnh lùng hỏi: “Anh trai nhỏ, thuê phòng thì thuê thôi, anh đứng ở phía sau tôi làm gì?”
“Xin lỗi.” Người lãnh cảm rất biết nghe lời nghiêng người tránh đi, để ra một không gian trống.
Đàm Lê có hơi bất ngờ, nhưng nhìn mặt mũi đủ thành khẩn và thái độ nhận sai đủ nhanh, cô thiện lương và hào phóng quyết định không so đo: “Không sao, tôi không phải người nhỏ nhen dễ tức giận—–”
“Thấp quá. Không nhìn thấy được.”
Đàm Lê: “………”
Đàm Lê: “?”
“Khụ khụ khụ.”
Lão Thái đứng bên cạnh xem kịch hay đoán chừng bị sặc lá trà rồi, vừa ho khan vừa xoay người nhịn cười, phải chúi đầu vào trong.
Mấy người còn lại trong câu lạc bộ Esport đang chờ Tần Ẩn và Tưởng Lâm San kiểm tra căn cước, Đàm Lê chỉ đành bảo trì nụ cười mỉm, chậm rãi lướt ngang qua các bạn học: “Chút nữa thì vấp phải anh, hẳn là nên để tôi xin lỗi.”
“……”
Tần Ẩn rũ mắt, khóe môi nhàn nhạt cong lên.
Đàm Lê lại xem nụ cười này như là trào phúng, khó chịu híp mắt. Trong lòng cô toan tính làm cách nào để trả thù, rồi vòng người đi.
“Lão Thái, ở chỗ chú có có kẹo nén không ạ?” Cô vừa hỏi vừa đi luôn vào bên trong quầy.
“Kẹo gì?”
“Kẹo nén…Thôi bỏ đi.” Đàm Lê nằm úp sấp xuống bàn, “Xem như cháu chưa hỏi vậy.”
“Ồ.”
Tần Ẩn đăng ký căn cước xong xoay người lùi về sau. Thành viên Esport Tưởng Lâm Sam tiến lên, đưa căn cước của mình cho anh nhỏ nhân viên.
Thừa dịp Tần Ẩn không có ở đây, Tưởng Lâm Sam do dự liếc liếc nhìn cô gái đang buồn bã ỉu xìu dính vào quầy kia.
Mái tóc đuôi ngựa trắng ngà theo động tác của cô rũ xuống dưới, dán sát vào xương sống uốn lượn thành một đường cong duyên dáng, rồi lười nhác đáp lại ngay eo.
Tưởng Lâm Sam khẽ ho: “Em Lê Tử này.”
“?”
Đàm Lê gối lên cánh tay, mặt nghiêng qua.
“Em và người kia, Tần Ẩn ấy, có quan hệ thân thiết lắm sao?”
“Không quen, không biết, không liên quan.” Đàm Lê cười lạnh phủ nhận ba không.
Tưởng Lâm Sam bất ngờ lại hỏi: “Vậy lúc anh và cậu ta solo, không cần anh nương tay đâu đúng không?”
“Không cần, hành hạ nhiều vào, cảm ơn.”
“………..”
Tưởng Lâm Sam mặt xám xịt một cách khó hiểu, anh ta sờ sờ mũi xấu hổ đuổi theo mấy người Mã Tĩnh Hạo, đi về hướng ghế lô.
Khóe mắt Đàm Lê liếc thấy 4 người ‘trọng tài’ kia cùng Tưởng Lâm Sam đi qua, nhưng không thấy Tần Ẩn đâu.
Ngay khi cô chuẩn bị quay đầu đi tìm người, thì cảm nhận được mặt bàn mình đang nằm bò lên khẽ rung lên.
Đàm Lê giật bắn mình đứng dậy.
Một chai nước khoáng vẫn còn phủ bởi một tầng hơi nước mỏng đặt trước mặt cô. Đốt ngón tay thon dài cũng vừa rời khỏi thân bình.
“Chai nước này, tính tiền giúp.” Người nọ đứng lại bên cạnh cô nói chuyện với nhân viên sau quầy, âm thanh trong veo thanh lạnh thuận tai.
Đàm Lê hoàn hồn: “Sao anh còn chưa vào?”
“Không vội.”
“….Anh kiêu quá đó anh trai nhỏ, lát nữa đừng thua quá khó coi đấy nhé.”
Tần Ẩn trả tiền: “Trước tiên phải mua cho cô ‘kẹo’.”
Đàm Lê hừ nhẹ, vươn một ngón tay gõ gõ lên thành chai: “Cái này mà gọi là kẹo à?”
Tần Ẩn kẹp lấy tiền thối tiện tay nhét vào trong ví tiền: “Nước này có vị ngọt, không tin cô uống thử đi.”
“…….”
Từ âm thanh lãnh cảm không gợn sóng này nghe không ra thật giả, Đàm Lê vô cùng hoài nghi cái chai nước khoáng mang hình dáng kỳ quái trước mặt này: “Sao trước kia tôi uống lại không phát hiện ra.”
“Đi đây.” Tần Ẩn xoay người.
“Ồ.”
Đàm Lê chuyển vòng một trăm tám mươi độ, tựa vào quầy nhìn người nọ đi lướt qua mặt cô. Đột nhiên có 0.01 giây nào đó tận đáy lòng cô có chút hối hận——
Vừa nãy Tưởng Lâm Sam hỏi, có phải cô nên đồng ý không chứ.
Nhưng 0.01 giây hối hận này cứ lúc ẩn lúc hiện, khiến đáy lòng Đàm Lê có hơi bức bối. Cô dựa lưng vào quầy lấy trong túi ra hộp kẹo.
Trong hộp không còn nhiều lắm, lắc lên nghe âm thanh đặc biệt trống trải.
Đàm Lê thất thần, một đàn anh ban nãy phụ trách đón thành viên mới đi đến bên cạnh cô: “Anh Lê.”
“…Hả?” Tay chơi hộp kẹo dừng lại, Đàm Lê quay đầu.
“Ván đấu của Tần Ẩn, có chút khó nói.”
“Ồ, anh cũng thấy lúc anh ấy điều khiến chim băng quá cùi bắp à?”
Đối phương không bắt bẻ: “Á, à, thật ra thì không phải, là Tưởng Lâm Sam.”
“Sao?”
“Cậu ấy solo rất lợi hại, có thể nói là giỏi nhất trong câu lạc bộ của chúng ta. Muốn trụ được 7 phút, đối với người mới mà nói thì rất khó.”
“…….”
Đàm Lê dời mắt đến lối đi nhỏ nơi căn phòng VIP chừng vài giây, ngón tay chơi đùa hộp kẹo rồi mở nắp hộp ra. Vứt viên kẹo vào trong miệng, Đàm Lê đứng thẳng người dậy. Cô thích ý duỗi người, nở nụ cười tản mạn đi ra ngoài.
“Vậy thì anh ấy không có duyên với câu lạc bộ Esport rồi, không còn cách nào khác.”
“Anh Lê em muốn đi đâu thế?”
“Nhận điện thoại.”
“À?”
Nam sinh dời mắt đi, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Đàm Lê đi ra ngoài, tay trái cầm một chai nước khoáng, tay phải cầm điện thoại lên quơ quơ.
Trên màn hình điện thoại, hiển thị một số máy bàn đang gọi đến.
Chính ngọ đầu thu, gió ngày lành lạnh ấm áp.
Đàm Lê đứng bên ngoài tiệm net, chậm rãi nhận điện thoại đặt bên tai.
“Xin chào, xin hỏi là bạn Đàm Lê đúng không?”
“Vâng.”
“Chào bạn Đàm Lê, tôi là thầy Trương thuộc phòng tư vấn tâm lý của đại học F, mỗi năm theo thường lệ chúng ta sẽ rút ngẫu nhiên ra tên các tân sinh viên để tiến hành tư vấn tâm lý, năm nay rút vừa hay lại đến em, vậy nên…..”
Âm thanh nhẹ nhàng bên trong điện thoại quét qua, Đàm Lê cảm giác được bản thân nghe xong thì càng nhác người và buồn ngủ thêm. Cô cầm chai nước lạnh băng, chầm chậm áp lưng vào tường.
Một cậu nhóc con hình như đang đi cùng ba ngang qua, tò mò nhìn chằm chằm cô.
“Ba ơi, chị gái kia có tóc trắng kìa.”
“Hư hỏng.”
Nhóc con bị người lớn kéo đi nhanh. Người kia cảnh giác rồi liếc nhìn cô với vẻ chán ghét, sau đó lôi kéo cậu con đi nhanh hơn nữa.
Đàm Lê liếm môi, cúi đầu khẽ cười thành tiếng.
Âm thanh trong điện thoại dừng lại: “Bạn Đàm Lê?”
“…..Không có gì.” Đàm Lê dời mắt đi, chầm chậm gập đầu gối ngồi xổm xuống. Rồi cô cong một cánh tay lên, lười nhác gác cằm lên tay, “Ngài tiếp tục đi.”
“Tình hình đại khái là thế đấy, không biết chiều nay bạn Đàm Lê có thời gian rảnh để ghé đến đây một chuyến không?”
“……..”
“Bạn Đàm Lê?”
“Em đang nghe.”
Đối phương tựa như dừng lại, không biết là đang phân tích cảm xúc gì hay
là đang tìm lời để đối đáp. Đàm Lê nghĩ nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra, bèn tự mở miệng: “Thời gian thì có đó, nhưng mà, em có một khúc mắc?”
“Hả? Khúc mắc gì thế?”
“Ngài vừa nói, là rút tên ngẫu nhiên đúng không?”
Đối phương khựng lại vài giây, sau đó dịu dàng đáp lời: “Đúng thế, bạn Đàm Lê.”
Đàm Lê cười rộ lên.
Má cô gối lên trên cánh tay, bình nước khoáng trong tay được cô nhẹ nhàng lắc lư, chiết xạ ra ánh sáng rọi lên mặt đất.
“Tuần trước, và một tháng trước nữa, hai giáo viên khác trong phòng tư vấn đã gọi điện thoại đến cho em, và họ cũng nói với em như thế.”
Đối phượng nghẹn lời.
Đàm Lê lại không để , cũng không ngừng lại, dường như cô đang cười rất vui vẻ: “Lúc khai giảng, em nhớ là một sinh viên đều có làm một bài khảo sát trắc nghiệm về mức độ khỏe mạnh của tâm lý, vậy nên căn cứ vào kết quả đó để chọn người sao?”
“Bạn học Đàm Lê à, em không nên hiểu lầm, cái này thật sự chỉ là kiểm tra ngẫu nhiên thôi—-”
“Ồ, một phòng bốn nữ sinh, ba lần kiểm tra ngẫu nhiên cũng chỉ có một cá nhân bị gọi đến thì xác suất là một phần sáu mươi bốn, tương đương là 0.015625.”
Đàm Lê cầm chai nước đảo ngược lại, nhìn bong bóng khí kia từ từ chạy lên trên bề mặt.
Cô hạ mắt: “Vận khí của em có phải tốt quá không, thầy Trương?”
“Bạn Đàm Lê à….”
“Em không có ý làm khó thầy. Chỉ là, ờ, đột nhiên em nhớ ra chiều nay em có việc bận khác nên không tiện đi qua đó rồi.” Đàm Lê không hề có thành ý mà nói dối, “Chào thầy, chúc thầy làm việc thuận lợi.”
“……”
Điện thoại cắt ngang.
Đàm Lê đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, gác đầu lên cánh tay một hồi, rồi lại chơi bong bóng khí với cái chai thêm một lát, cô mới đấm đấm cẳng chân đang tê dại để đứng lên.
Tầm mắt cô hạ xuống xoat người đi, vừa muốn quay về lại tiệm net thì ánh mắt đột nhiên chạm phải một đôi chân dài đang đứng cách cô mấy mét.
Khựng người, tầm mắt Đàm Lê dời qua.
Đúng là tên lãnh cảm nào đó.
Đàm Lê trừng mắt nhìn: “Trận solo của anh xong rồi à?”
“Ừm.”
Đàm Lê nâng điện thoại lên: “Để tôi xem xem, mới qua….chưa đến mười phút?”
Buông điện thoại, cô đối diện với gương mặt lãnh cảm đầy tai họa bên kia, vô tâm cười: “Tính cả thời gian ra vào, anh kết thúc trận cũng nhanh quá đó, anh trai nhỏ?”
Tần Ẩn lạnh nhạt nói: “Tạm được.”
Đàm Lê bật cười: “Thua nhanh vậy, anh cũng khiêm tốn đấy?”
Tần Ẩn ngước mắt: “Ai nói tôi thua?”
“?”
Đàm Lê giật mình, vừa lúc thấy Tưởng Lâm Sam đi từ tiệm net ra.
Thấy hai người ở cửa, anh ta khựng người, nhìn Đàm Lê nở một nụ cười không quá an nhàn: “Sớm biết thực lực Tần Ẩn trâu bò như vậy….em Đàm Lê à, em cũng không phúc hậu chút nào, vừa nãy anh còn hỏi em, sao em lại không chịu nhắc nhở anh một chút chứ?”
Đàm Lê đứng hình, chậm rãi quay đầu nhìn người lãnh cảm: “Thực lực anh ấy, trâu bò?”
Người lãnh cảm càng vô cảm.
Tưởng Lâm Sam lại nghe câu này của Đàm Lê thành một lời trào phúng, không cười nổi nữa: “So với cấp bậc và khả năng của em thì có thể không lợi hại đến vậy. Nhưng mà với bọn anh thôi, chỉ là phàm nhân, quả không bì được.”
Nói xong, Tưởng Lâm Sam còn không cho Đàm Lê cơ hội để giải thích đã chạy xuống đài bỏ của chạy lấy người.
Đàm Lê một hồi mới hoàn hồn: “…..Chậc.”
Dời mắt khỏi bóng dáng kia, Đàm Lê thở dài chuyển ánh mắt sang người Tần Ẩn: “Anh trai nhỏ, anh có biết là anh vừa làm cho các mối quan hệ xã hội vốn đã bất hạnh của tôi trở nên họa vô đơn chí không?”
Tần Ẩn vẫn không đáp lời.
Đàm Lê lại không để ý, cười đùa hỏi: “Trình độ của Tưởng Lâm Sam trước có thi đấu với các tân sinh viên khác tôi đã xem qua một lần, trình độ của anh ta nằm giữa Cao Thủ và Đại Cao Thủ. Có thể thắng được thực lực của anh ta, vậy thì cái kỹ năng chim băng trước kia của anh là chọc tôi à?”
Ánh mắt Tần Ẩn khẽ động: “Lần đó lâu quá rồi không chơi, ngượng tay.”
“Ồ, nên sau đó về tập lại?”
“…Ừm.”
“Không tồi đấy, thiếu niên cần cù bù thông minh nhỉ.”
Đàm Lê vốn định vỗ vỗ bả vai anh, tay vừa nâng lên lại phát hiện ra tay trái mình cầm chai nước tay phải lại cầm điện thoại, không một tay nào nhàn rỗi.
Thế là đành tha cho.
Cô để tay xuống, trước khi rời đi đột nhiên nhớ ra.
Cô dừng lại, tựa như thuận miệng hỏi: “Vừa nãy anh đi ra lúc nào thế, tôi không nghe thấy tiếng?”
Tần Ẩn giương mắt: “Lúc cô đang nghe điện thoại.”
Nụ cười của Đàm Lê chợt tắt, một giây sau lại khôi phục như thường: “Ồ, là đến trước khi có cuộc điện thoại kia à.”
“Điện thoại quấy rầy?”
“……”
Đàm Lê muốn nói ‘phải, trước kia đã nói dối rồi thì tiếp tục cũng đâu khó.
Nhưng đối diện với ánh nhìn thâm thúy kia, trong đôi mắt ngập tràn hình ảnh của cô, Đàm Lê đột nhiên cảm giác dường như đây là lần đầu tiên có người nhìn cô chuyên chú đến vậy. Không mang theo một loại cảm xúc trái chiều nào, chỉ là mong mỏi nhìn cô thế thôi.
Đàm Lê nhịn không được, môi mấp máy.
“Không phải.”
“…..”
“Là phòng tư vấn tâm lý.
“………”
Cô chầm chậm nhếch môi, giống như những lần trước, miệng nở một nụ cười xán lạn—–
“Họ nói tôi có bệnh.”
Cảm xúc nơi đáy mắt Tần Ẩn dừng lại.
Đột nhiên anh lại nhớ đến đêm mưa tầm tã ấy, đôi mắt ẩm ướt, nước mắt lã chã, cùng với âm thanh tuyệt vọng thành khẩn, và cái ôm siết chặt.
Như những giấc mơ sau này, vô số lần cô khóc làm ướt ẩm khóe môi anh.
【Liar, cứu…cứu em.】