Vừa nghe thấy lời của Lý Băng, tôi bị dọa đến run cả người.
Con bé này tối ngày vẫn nghĩ đến chuyện đó.
Tôi quay đầu nhìn Lý Băng, chỉ trông thấy con bé đang cắn môi, vẻ mặt con bé vô cùng quyến rũ nhưng lại không khỏi có chút ngây ngô, lẽ nào mục đích cuối cùng của con bé không phải là chữa bệnh cho tôi mà là muốn ngủ tôi?
Trời! Vừa mới nghĩ đến chuyện này tôi đã cảm thấy đầu óc mình suy nghĩ hơi quá đà, đúng là quá hèn hạ.
“Anh rể, anh nghĩ cái gì thế?”, thấy tôi không nói gì, Lý Băng bước tới, đưa tay nắm lấy cánh tay tôi, cắn một cái rồi nói: "Có muốn em chữa bệnh cho anh không, em có thể làm tất cả vì anh đó!”
Suýt chút nữa tôi xảy ra phản ứng vì hành động phóng đãng này của Lý Băng, vội vã đưa tay đẩy con bé ra: “Đừng đùa nữa, mau ra ngoài đi, anh sắp nấu xong cơm rồi”.
Lý Băng “ờ một tiếng, vẻ mặt có chút ảm đạm, từ từ đi ra khỏi nhà bếp.
Nửa tiếng sau, tôi đã làm xong ba món ăn, bắt đầu dùng bữa với Lý Băng.
Lý Băng ăn một miếng rồi lập tức nói: “Anh rể, em muốn uống rượu”.
Tôi đáp: “Trẻ con uống rượu cái gì, mau ăn cơm đi!”, trong bụng tôi thầm nghĩ, nhỡ đâu uống rượu xong lại nổi thú tính, không nên uống thì hơn.
Lý Băng cứng đầu nói: “Em không còn là trẻ con nữa, tối nay em muốn uống rượu, nếu không em không ăn nữa!”
Con bé nói rồi lập tức bỏ đũa xuống, vẻ mặt đầy tủi hờn nhìn tôi.
Tôi: “..."
Cuối cùng tôi không nói nổi con bé, chỉ đành đáp: “Được, nhưng em chỉ uống chút thôi, không được say, nếu không sau này anh không nấu cơm cho em nữa”.
Lý Băng cười hì hì rồi nhảy cẫng lên: “Em biết anh rể là tốt nhất mà!”, đột nhiên con bé ôm lấy cổ rồi hôn một cái rất mạnh lên má tôi.
Tôi hơi ngơ ngác, sao lại có cảm giác bản thân mình bị con bé Lý Băng này lợi dụng nhỉ!
Sau đó, Lý Băng chạy vào nhà bếp, lấy ra một chai rượu vang và hai chiếc ly.
Sau khi mở chai rượu vang, Lý Băng rót lấy hai ly.
Lý Băng nói: “Anh rể, chúng ta chơi oẳn tù tì đi!” Truyện App
Tôi đáp: “Không chơi, mau ăn cơm đi”.
Lý Băng nhìn tôi đầy khinh thường: “Anh rể, có phải anh sợ thua em không? Anh có phải đàn ông không vậy?”
Tôi bỗng nổi giận nói: “Đù, em đang coi thường anh đấy hả, cho em biết anh lợi hại đến mức nào!”
Sau đó tôi bắt đầu cùng Lý Băng chơi oẳn tù tì.
khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là con bé này rất giỏi, tôi bị thua rất nhiều ván, chơi được một lúc, một mình tôi đã uống cả nửa bình rượu vang.
Ván cuối cùng tôi vẫn thua tiếp, sau khi tôi uống hết bình rượu vang, Lý Băng còn muốn đi lấy thêm rượu, tôi ngăn con bé.
Còn uống nữa là tôi mất khả năng nhận thức luôn.
Sớm biết Lý Băng chơi giỏi như này, tôi đã không chơi với con bé, cảm giác như tối nay tôi hoàn toàn bị mắc bẫy con bé vậy.
Sau khi nốc hết cả bình rượu, đầu óc tôi bắt đầu choáng váng, ăn miếng cơm vào miệng cũng không có mùi vị gì.
Lý Băng chẳng ăn gì nhiều, chỉ nhai thêm mấy miếng là đã no.
Thấy tôi đứng dậy thu dọn bàn ăn, con bé cũng đứng dậy theo nói: “Aiya, anh rể, anh yếu ớt quá, mới vậy mà đã say rồi, mau đi nằm nghỉ đi, tự em thu dọn rửa chén được rồi”.
Tôi đáp: “Được!”
Tôi cũng không miễn cưỡng gì mình nữa, bắt đầu nằm ra sofa cho tỉnh rượu.
Vài phút sau, tôi mơ màng ngủ thiếp đi, đột nhiên cảm thấy có người đang nằm đè lên cơ thể mình.
Tôi mở to mắt, chỉ trông thấy Lý Băng đang nằm trên người mình, tay của con bé đã đặt lên khoá quần của tôi.
Tôi giật nảy mình, hỏi: “Băng Băng, em đang làm cái gì đấy?”
Lý Băng nói đầy quyến rũ: “Đương nhiên là chữa bệnh cho anh rể rồi!”
Nói rồi, rẹt một tiếng, chiếc khóa quần của tôi được kéo xuống, bàn tay nhỏ của con bé lập tức thò vào trong quần.
Tôi bỗng cảm giác cơ thể mình như có một luồng điện chạy qua, bắt đầu tê dại đi.
Cảm giác như bụng dưới của tôi có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, vậy nhưng, thứ khiến tôi tôi buồn bực hơn cả là hạ bộ của tôi không hề phản ứng, cứ mềm nhũn vậy.
“Anh rể, đừng căng thẳng, em chữa bệnh cho anh ngay đây”,