Tô Tuyết nghe thấy tôi nói vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ chán ghét, bàn chân đang đặt trên người tôi cũng thụt về, nói: "Anh đúng là đồ thất bại mà, tôi vừa mới có thêm chút thiện cảm với anh, anh lại bắt đầu suy nghĩ bậy bạ rồi, thật là ghê tởm".
Tôi: "....."
Giờ nghĩ lại, hình như tôi bị Tô Tuyết chơi đều rồi, có vẻ như lúc nãy cô ấy dùng chân kích thích tôi chỉ là vì sợ tôi nhát gan không chịu đồng ý giúp cô mà thôi.
Còn bây giờ, khi tôi đã đồng ý nghe theo tất cả kế hoạch của cô ấy, cô ấy không còn quyến rũ tôi nữa.
Mẹ nó chứ, người phụ nữ này không hổ là dân kinh doanh, lại còn là gian thương nữa chứ, đúng là quá nham hiểm mà!
Nhìn vẻ chán nản của tôi, Tô Tuyết nháy mắt và nói: "Tôi thích những người đàn ông chân chính, nếu chuyện kia anh làm tốt, làm cho Vương Hoài Viễn sống không bằng chết, biết đầu tôi sẽ yêu anh".
Cái này....
Đây là lần đầu tiên Tô Tuyết thể hiện dáng vẻ quyến rũ như thế đối với tôi, làm tôi không kìm lòng được, trong lòng nghĩ thầm nếu như Tô Tuyết thật sự yêu và trở thành người phụ nữ của tôi, thì đời này tôi còn cần mơ ước gì thêm nữa chứ?
"Được rồi, khỏi tưởng tượng đi, có thể biến tôi trở thành người phụ nữ của anh hay không, phải coi khả năng của anh như thế nào", Tô Tuyết phẩy tay, dần khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường thấy.
Tôi nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm cô vừa lòng, để cô tình nguyện trở thành vợ của tôi.
Giờ cô nói đi, tôi nên làm như thế nào?"
Tô Tuyết nói: "Việc Vương Hoài Viễn là gay rất ít người biết, nếu như nhà họ Vương mà biết chuyện anh ta thích đàn ông, nhất định sẽ lấy lại toàn bộ quyền lực của anh ta vì bảo vệ danh tiếng, khi đó, toàn bộ tài sản của nhà họ Vương đều sẽ được chuyển hết cho mấy người anh của Vương Hoài Viễn.
Đến lúc đó, để đánh ngã anh ta có mà dễ như trở bàn tay".
Tôi nói: "Tôi nên làm thế nào để phanh phui chuyện này ra đây? Còn nữa, nếu như chuyện của anh ta lộ ra rồi, anh ta có khi nào sẽ nghi ngờ chủ mưu là cô không?"
Tô Tuyết nói: "Chỉ cần cẩn thận, Vương Hoài Viễn sẽ không nghi ngờ tới tôi đâu".
Tôi hỏi: "Vậy rốt cuộc tôi nên làm thế nào?"
Tô Tuyết nói: "Vương Hoài Viễn sở hữu một câu lạc bộ tên là Chỉ Tuý Kim Mê, anh ta thường hẹn hò với tình nhân ở đó, việc anh cần làm là trà trộn vào đó và tìm cơ hội chụp lén hình ảnh hẹn hò của Vương Hoài Viễn với người tình, khi đã có hình trong tay rồi, tự khắc tôi sẽ có cách".
Nghe vậy, tôi ngây người nói: "Việc này nghe thì cũng không khó khăn lắm?"
Tô Tuyết nói: "Không, thật ra rất khó, vì Vương Hoài Viễn cẩn thận vô cùng, hơn nữa bên cạnh còn có rất nhiều vệ sĩ đi theo, những dịp bình thường thì rất khó chụp được cảnh hẹn hò của anh ta và tình nhân.
Nếu chúng ta muốn phá Vương Hoài Viễn, nhất định phải chụp được cảnh thân mật của bọn họ".
Tôi ồ một tiếng, xem ra đúng là không dễ dàng chút nào, làm không cẩn thận bị Vương Hoài Viễn bắt được, có khi còn mất mạng như chơi.
Đột nhiên tôi thấy hối hận, nhưng lại sợ Tô Tuyết khinh thường, đành cố mà liều một phen vậy, biết đâu nếu như thành công, thì Tô Tuyết sẽ trở thành người phụ nữ của tôi.
Tô Tuyết tiếp tục nói: "Mấy ngày gần đây vừa hay Chỉ Tuý Kim Mê đang tuyển trai bao, ngày mai anh tới đó xin việc, như vậy là có thể trà trộn vào đó mà không khiến Vương Hoài Viễn nghi ngờ".
Tôi lập tức từ chối: "Không được, ông đây không làm trai bao đầu".
Làm trai bao không hay ho chút nào, nhỡ đâu gặp phải người vừa mập vừa xấu, tôi vừa đè lên người họ là đã thấy mắc ói rồi.
Tô Tuyết ngờ vực hỏi: "Tại sao không làm trai bao, không phải anh luôn muốn "phá trinh" sao? Bây giờ vừa hay có cơ hội bày ra trước mắt anh rồi đó.
Như tôi biết, mấy người đàn bà giàu có tới Chỉ Tuý Kim Mê ngoại hình đều ổn, chỉ là hơi già một chút, tầm 40 tuổi".
Tôi nhất quyết lắc đầu không chịu: "Không được, lần đầu tiên của tôi phải để dành cho cô".
Tô Tuyết cười giễu cợt nói: "Muốn ngủ với tôi, e là anh không có cơ hội đầu".
Tôi vẫn lắc đầu: "Nói chung là tôi không làm trai bao đâu".
Tô Tuyết thở dài bất lực, nói: "Được rồi, vậy thì anh làm phục vụ hoặc bảo vệ đi".
Tôi ừ một tiếng, đáp: "Cái này thì được".
Tô Tuyết nói: "Chúc anh may mắn!", nói xong, cô rời khỏi phòng khách, đi tắm và chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tôi cũng về phòng ngủ của mình, nghĩ đến việc ngày mai tới Chỉ Tuý Kim Mê xin việc, liền chỉnh lại báo thức thành 7 giờ sáng.
Ngày hôm sau, 7 giờ sáng tôi ngủ dậy thì phát hiện, Tô Tuyết đã đi làm từ sớm mất rồi.
Tôi tắm giặt xong xuôi thì rời khỏi biệt thử và đi tới Chỉ Tuý Kim Mê.
Lúc tôi tới nơi, vừa đúng 9 giờ sáng.
Tôi vừa bước tới trước cửa thì bị một người đàn ông