Người phụ nữ lọt trúng tầm mắt tôi không phải ai khác mà chính là mẹ của Tô Tuyết, người mẹ vợ trên danh nghĩa của tôi.
Người đến câu lạc bộ này chỉ có một mục đích, đó là tìm mấy cậu trai bao trẻ tuổi, đẹp trai để giải quyết vấn đề mà thôi.
Tôi chẳng ngờ rằng, mẹ của Tô Tuyết lại là loại người như vậy.
Tối nay, mẹ của Tô Tuyết ăn mặc rất thời thượng, bên trên mặc một chiếc áo len cánh dơi màu vàng nhạt, bên dưới là chiếc quần tất màu đen, chân đi đôi giày cao gót màu đỏ.
Trên mặt bà ta có đánh một lớp phấn, cố tình trang điểm đôi chút nên nhìn vào trông rất trẻ.
Hơn nữa, mẹ của Tô Tuyết vốn là kiểu đẹp sẵn, điện nước đầy đủ, chẳng khác nào một người phụ nữ mới khoảng ba mươi.
Tôi sợ bà ta nhìn thấy mình nên vội vã quay người đi, đợi bà ta vào phòng karaoke sang trọng trên tầng bốn xong tôi mới ngoảnh mặt lại.
Sự xuất hiện của mẹ Tô Tuyết khiến lòng tôi bồn chồn không yên, tôi nghĩ xem có nên nói cho Tô Tuyết hay không.
Cuối cùng, tôi quyết định không nói cho cô ấy, bởi vì chắc chắn cô ấy sẽ không tin.
Dù sao mẹ cô ấy cũng là giáo sư đại học, danh tiếng ở bên ngoài rất tốt, không thể đến nơi như này để mua vui được.
Sau khi hít sâu một hơi, tôi bắt đầu đi tuần trong câu lạc bộ.
Nửa tiếng sau, tôi đi lên khu vực karaoke sang trọng trên tầng bốn, lúc đi qua một căn phòng, cửa phòng bỗng bật mở, một em gái tiếp rượu chạy vụt ra ngoài.
Cô em này chạy quá nhanh nên đâm thẳng vào người tôi.
Bầu ngực căng tròn của cô ta ép chặt vào cơ thể tôi.
Cái cảm giác đàn hồi và mềm mại kia khiến tôi suýt chút nữa có phản ứng sinh lý.
“Xin lỗi!”, cô em tiếp rượu ngẩng mặt nhìn tôi rồi nhanh chóng cất tiếng xin lỗi.
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt cô em này, đúng dạng hình trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt to tròn, lông mày lá liễu, chiếc mũi thanh tú, đôi môi hình cánh hoa anh đào.
Trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn chưa rũ bỏ được nét ngây ngô, non nớt.
Vãi nồi, chắc không phải là học sinh chứ?
Tôi nghĩ thầm.
Cô em tiếp rượu xin lỗi xong thì vòng qua người tôi, ôm miệng rồi vội vã chạy vào trong nhà vệ sinh.
Nhìn thấy dáng vẻ say khướt của cô ta, tôi lo sẽ xảy ra chuyện gì nên vội vã đi theo.
Bên ngoài nhà vệ sinh nữ, tôi nghe thấy tiếng cô ta nôn ọe, tôi không dám đi vào, chỉ có thể đứng bên ngoài hỏi: “Cô có làm sao không?”
Cô ta không đáp lại tôi, chỉ tiếp tục nôn.
Khoảng một phút sau, cô ta mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Người ngợm cô ta trông tàn tạ, khuôn mặt đỏ bừng bừng, lồng ngực liên tục nhấp nhô.
Trong bộ dạng có thể ngã quỵ của cô ta, tôi vội vã đi tới đỡ lấy.
Cô ta thều thào nói: “Cảm ơn, phiền anh dìu tôi tới phòng thay đồ một lát”.
Tôi “Ừ” một tiếng, khi cúi đầu xuống, tôi phát hiện phần áo váy trước ngực của cô ta bị ướt nhẹp.
Váy của mấy em tiếp rượu thường rất mỏng, rất lộ liễu, sau khi bị ướt, chiếc áo con màu hồng và khe ngực trắng trẻo ở bên trong hiện lên rất bắt mắt.
Ánh mắt tôi lại nhìn xuống dưới, nhận ra chiếc váy ở phần đùi của cô ta cũng bị ướt một mảng lớn, không biết là do rượu đổ vào hay…..
Cái đệt, xem ra vừa rồi trong phòng karaoke đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa.
Tôi nghĩ thầm, một cô gái còn trẻ như này lại đến nơi đây làm gái tiếp rượu, sớm muộn gì cũng tàn đời.
Có điều, đây không phải chuyện tôi cần bận tâm, tôi không phải đấng cứu rỗi chúng sinh.
Rất nhanh, tôi đã dìu cô em tiếp rượu đến trước phòng thay đồ.
Trước khi cô ta vào trong thay quần áo, tôi dặn dò một câu: “Có sức khỏe là có tất cả, uống ít thôi!”
Cô em tiếp rượu ngẩn người, cười khổ: “Ai cũng có nỗi khổ riêng, có những việc mà bản thân chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Anh là một người tốt, tôi rất vui vì gặp được anh tối nay, tôi tên Sở Nhan!”
Tôi đáp: “Tôi tên Hứa Lương”.
Sở Nhan cười một tiếng: "Hứa Lương, cái tên này rất hay, tôi có thể nhớ được!”
Sau đó cô ta bước vào phòng thay đồ, tôi lắc đầu, định rời đi.
Nhưng ngay lúc ấy, Sở Nhan lại gọi tôi: “Hứa Lương, anh còn ngoài đó không?”
Tôi đáp: "Còn, sao thế?”
Sở Nhan nói: “Anh vào đây một lát.”
"Hả?”, Tôi giật mình hét một tiếng rồi hỏi: “Làm gì? Như vậy không được hay lắm!”
Giọng của Sở Nhan yếu ớt: “Tôi uống nhiều rượu quá, tay không có sức, phiền anh vào giúp tôi thay đồ với”.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, cái này không hay lắm.
Sở Nhan thấy tôi không trả lời, bắt đầu thúc giục: “Mau lên, nếu như tôi ra muộn sẽ bị khiếu nại, vậy thì tôi sẽ mất trắng lương buổi tối nay đấy!"
Tôi “ồ” một tiếng rồi hít thật sâu và bước vào