Vừa nghe thấy tiếng khóc của Tô Tuyết, tôi cảm nhận được sự bất lực và không cam tâm của cô ấy, trong lòng tôi chợt co thắt lại, hỏi: "Tô Tuyết, cô có chuyện gì vậy?"
Tô Tuyết không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ lặng lẽ khóc.
Sau đó, tôi lại hỏi thêm mấy câu nữa nhưng cô ấy vẫn không trả lời.
Tôi lập tức cúp điện thoại, đứng dậy nói với Lý Khả: "Tôi có việc nên về trước đây".
Loa nghe điện thoại của tôi không to, nên Lý Khả không nghe thấy tiếng khóc của Tô Tuyết, cô ta không biết Tô Tuyết có chuyện, vì vậy chỉ hời hợt đáp lại một tiếng, nói: "Cảm ơn!"
Tôi đáp: “Không có gì”, sau đó, tôi xoay người bước ra khỏi căn hộ đơn của Lý Khả, lập tức bắt taxi hướng về biệt thự của Tô Tuyết.
Lúc về đến nhà, tôi chỉ thấy Tô Tuyết ngồi trên sô pha uống rượu một mình, còn Tôn Dao thì không có ở nhà.
Vẻ mặt của Tô Tuyết lúc này trông vô cùng thất vọng, cả người ủ rũ không có chút tinh thần nào.
Tôi bước tới, ngồi bên cạnh cô ấy, hỏi: "Tô Tuyết, cô làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao?"
Tô Tuyết không trả lời tôi, mà cứ rót rượu uống cạn, trên khỏe mắt vẫn còn vương vết lệ.
Tôi biết Tô Tuyết là một người phụ nữ có cá tính mạnh mẽ, nếu không phải bị dồn vào bước đường cùng thì cô ấy sẽ không bao giờ khóc, huống chi là khóc trước một người đàn ông mà cô ấy luôn coi thường như tôi.
Tôi lướt mắt nhìn về phía bàn trà, phát hiện trên đó có một chai rượu vang rỗng, dường như đã bị cô ấy uống cạn, còn chai thứ hai thì đã vơi đi một nửa.
Tôi thầm khâm phục tửu lượng của người phụ nữ này nhưng đồng thời cũng rất lo lắng, nếu cô ấy cứ tiếp tục uống như thế thì chắc chắn sẽ có án mạng mất
Tôi giật lấy ly rượu trên tay cô ấy, lạnh lùng nói: "Đủ rồi! Đừng uống nữa! Cô uống nữa thì đến mạng cũng không còn đâu!"
Tô Tuyết thờ ơ nhìn tôi, nói: "Tôi cần anh quan tâm à? Anh là gì của tôi chứ? Anh chỉ là một thằng vô dụng thôi!”
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô ấy, tôi cũng chẳng buồn tranh cãi, nói: "Ông đây là chồng của cô, không thể trơ mắt nhìn cô tự chuốc rượu mình đến chết được!"
Tô Tuyết cười chế nhạo, mỉa mai tôi không thương tiếc: "Chồng sao? Dựa vào đâu anh nói là chồng tôi? Anh chẳng qua chỉ là một thằng vô dụng, làm chuyện gì cũng không xong!"
Cô ấy vươn bàn tay mảnh mai của mình ra không ngừng đánh vào ngực tôi, giống như người vợ đang làm nũng với chồng mình: “Tôi ghét anh, ghét anh, sao anh lại bắt nạt tôi”.
Mặc dù tôi bị cô ấy đánh như vậy, nhưng trong lòng tôi lại có cảm giác rất đặc biệt, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.
Tôi vốn tưởng rằng Tô Tuyết sẽ khóc một lúc thì thôi, nhưng không ngờ cô ấy vẫn nức nở mãi không ngừng.
Trong chốc lát tôi lại cảm thấy lúng túng, cô ấy không thể cứ khóc mãi thế này được, nếu ảnh hưởng xấu đến mắt thì phải làm sao.
Tôi vội đưa tay lên lau giọt lệ trên khỏe mắt cô ấy, nói: "Đừng khóc nữa, nhìn cô bây giờ như vậy tôi rất đau lòng".
Tô Tuyết ngây người ra, đột nhiên nhìn tôi nói: "Anh quan tâm tôi sao?"
Tôi gật đầu, nói: "Đương nhiên rồi".
Tô Tuyết nói: "Anh nói dối, anh chưa bao giờ quan tâm đến tôi.
Anh chỉ muốn dây dưa với tôi và chiếm lấy thân thể của tôi thôi!"
Tôi ngại ngùng nói: "Cô nói gì vậy chứ? Tôi thực sự quan tâm đến cô mà".
Tô Tuyết chất vấn tôi: "Nếu anh quan tâm tôi, vậy tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa lấy được chứng cứ của Vương Hoài Viễn?"
Tim tôi khẽ run lên, xem ra Tô Tuyết đau lòng như vậy có lẽ là lại liên quan đến chuyện tranh chấp với Vương Hoài Viễn.
Vì