Mặc dù trong lòng không ngừng an ủi bản thân rằng tôi chẳng thiệt gì khi ngủ với một quản lý cấp cao của công ty có vốn đầu tư nước ngoài như Tiết Lệ.
Nhưng khi đi tới cửa phòng 908, tôi hoàn toàn không có dũng khí để gõ cửa.
Tôi lặng lẽ đứng trước cửa, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp!
Một lúc sau, tôi thực sự đã có ý nghĩ muốn rời đi.
Có điều nghĩ lại một chút, nếu tối nay tôi không hoàn thành được chuyện này, về sau khi ở nhà, chắc chắn Tô Tuyết càng không coi tôi ra gì.
Không biết vì sao, mặc dù tôi và Tô Tuyết chưa ở chung với nhau lâu nhưng tôi không muốn bị cô ấy coi thường.
Bỏ đi, tôi là một thằng đàn ông, sợ gì chứ! Cuối cùng, tôi lấy hết dũng cảm, giơ tay ra gõ nhẹ lên cửa phòng.
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, một người phụ nữ bỗng xuất hiện trước mắt tôi.
Lúc vừa nhìn thấy người phụ nữ này, tôi ngẩn người một hồi, cảm giác đầu óc mình không tỉnh táo được.
Tô Tuyết không hề lừa tôi, quả thực Tiết Lệ rất đẹp.
Chị ta có khuôn mặt trái xoan thanh tú, con ngươi hẹp dài, lông mày lá liễu hơi nhếch lên trên, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng hào căng mọng, khiến người ta nhìn vào muốn cắn cho một cái.
Mặc dù chị ta đã sắp thành người phụ nữ trung niên nhưng làn da được chăm sóc rất tốt, trông như chỉ mới khoảng ba mươi tuổi.
Cơ thể chị ta không gầy cũng chẳng béo, thuộc dạng đầy đặn, vậy nên phần ngực của chị ta rất to, có vẻ còn to hơn ngực của Tô Tuyết nữa.
Có điều, eo của Tiết Lệ rất nhỏ, bởi vì chị ta mặc chiếc váy sườn xám nên nhìn ra được phần eo bụng rất phẳng, không có chút mỡ thừa nào.
Tiết Lệ quan sát tôi một lượt, ánh mắt lóe sáng trong phút chốc: “Cậu là Hứa Lương?”
Xem ra, cách ăn mặc và nhan sắc này của tôi không làm chị ta thất vọng.
Tôi thật thà gật đầu và đáp: “Đúng vậy, chị Tiết Lệ”.
Tiết Lệ cười khúc khích, đưa tay ra tóm lấy cánh tay tôi rồi kéo vào trong phòng khách sạn.
Căn phòng của khách sạn năm sao vô cùng xa hoa, cái gì cũng có đủ cả, chẳng khác gì nhà của Tô Tuyết.
Tiết Lệ kéo tôi ngồi xuống sofa, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi và hỏi: “Cậu uống gì?”
“Tôi rất căng thẳng nói: “Gì…gì cũng được”.
Tiết Lệ cười duyên rồi nói: “Cậu rất căng thẳng, hay uống chút rượu vang cho bình tĩnh lại đi”.
Tôi lắp bắp đáp: “…được”.
Tiết Lệ giơ tay ra lấy bình rượu vang đã mở sẵn đặt trên bàn lên, rót một ly.
“Nào!”, Tiết Lệ cầm cốc rượu đưa cho tôi: “Chúng ta uống ly rượu giao bôi, hi hi!”
Mặt tôi bỗng đỏ bừng.
Tay của tôi và Tiết Lệ đan chéo nhau, bởi vì ngực của chị ta rất bự nên khi uống rượu giao bôi, cánh tay tôi thi thoảng lại chạm vào nó.
Đột nhiên, cảm giác mềm mềm kia khiến tôi bấn loạn.
Tiết Lệ không hổ là quản lý cấp cao của công ty có vốn đầu tư nước ngoài, một khi đã uống là không ngừng lại được, liền một lúc uống ba ly rượu đầy mới tạm thời tha cho tôi.
Tôi chỉ là một thằng nghèo hèn.
Từ trước đến nay, tôi chưa từng uống rượu bao giờ nên lúc này nốc vào ba ly rượu vang, đầu óc đã bắt đầu choáng váng.
Hai gò má của Tiết Lệ ửng đỏ, đôi mắt long lanh như nước hồ mùa thu, trông rất mê người.
“Hứa Lương, cậu là chàng trai nhút nhát đầu tiên chị gặp đấy!”, Tiết Lệ nói rồi, bàn tay ngọc ngà của chị ta chậm rãi nắn cánh tay tôi.
Cánh tay tôi thực không biết nên đặt ở đâu, may là Tiết Lệ chỉ nhéo một lát rồi thôi.
Vậy nhưng, đáng sợ hơn là, chị ta không nhéo cánh tay tôi nữa mà chuyển sang nắn đùi tôi, nắn từ phần đầu gối nắn lên đến tận phần đùi non, khó tránh khỏi việc chạm phải vùng nhạy cảm.
Đột nhiên, cơ thể tôi run lên dữ dội như bị điện giật,