Mặc dù, tôi rất sợ những việc mà Vương Hoài Viễn sẽ sai tôi làm, nhưng hiện tại, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể bất chấp hỏi: "Vương Hoài Viễn sai tôi làm gì?"
A Đức nói: "Bây giờ, không phải mày đang là tùy tùng của Tiết thần y sao? Điều này đã giảm đi được rất nhiều rắc rối rồi".
Trong lòng tôi khẽ rung lên, lẽ nào chuyện này có liên quan gì đến Tiết thần y sao?
A Đức nói: "Tiết thần y là người giỏi về y học cổ truyền Hoa Hạ.
Bên cạnh lão ta có một cuốn sách y học, mày hãy tìm cách lấy trộm nó đi!"
"Hả!", tôi có chút không tin vào tai mình, anh ta lại bảo tôi đi lấy trộm sách y học của Tiết thần y?
"Có vấn đề gì sao? Lẽ nào mày chưa nghe rõ những gì tao nói à?", A Đức lạnh lùng hỏi.
Tôi gật đầu, nói: "Tôi đã rõ, nhưng mà, tôi không biết sách y học của lão ta ở đâu?"
A Đức có chứt tức giận, phẫn nộ nói: "Nếu tạo biết, tạo còn cần đến thằng nội ứng như mày sao? Mẹ kiếp! Thằng vô dụng!"
Trong lòng tôi thầm chửi: Mẹ nó! Mày mới vô dụng!
A Đức lạnh lùng nói: "Tao cho mày thời gian ba ngày, nếu vẫn còn chưa lấy được, tạo sẽ đem chuyện mày làm nội ứng truyền ra ngoài, đến lúc đó, mày chờ người của Tôn Anh Minh đến xử lí đi!"
"Anh Đức...!tôi..., tôi vốn dĩ muốn nói thêm vài câu, nhưng anh ta đã cúp máy.
Trong miệng khẽ chửi lên một tiếng, thầm nghĩ đúng là xúi quẩy, ngày tháng tốt lành đã đến rồi.
Tô Tuyết hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tôi nói: "Tôi phải làm việc cho Vương Hoài Viễn rồi!"
Tô Tuyết chỉ ừm một tiếng rồi không nói gì thêm.
Ngày hôm sau, tôi đã dậy từ sáng sớm, sau khi ăn sáng xong thì tôi, Tô Tuyết và Tôn Dao cùng lúc đi ra ngoài.
Tô Tuyết và Tôn Dao đi làm, còn tôi thì đến câu lạc bộ Hoa Hồng.
Tôi thầm nghĩ, chắc chắn cuốn sách này của Tiết thần y là một vật rất quý giá, vậy làm sao tôi có thể lấy được nó trong vòng ba ngày chứ?
Chín giờ, tôi đến câu lạc bộ Hoa hồng đúng giờ.
Tiết thần y bắt đầu cho tôi uống thuốc, rồi tiếp tục châm vào các huyệt vị trên cơ thể tôi.
Vẫn như thường lệ, ngay sau khi kim bạc châm vào cơ thể thì toàn thân tôi bắt đầu tê dại, nhưng bên dưới lại cương cứng dị thường.
Có điều, lần này khác với mọi khi là cơ thể tôi có chút tỉnh táo, nếu là trước đây, tôi hoàn toàn không có cảm giác gì cả.
Sau nửa tiếng sau, tôi mới bình phục trở lại.
Tiết thần y hỏi tôi cảm thấy như thế nào, rồi tôi đã nói cho lão ta biết từng chi tiết.
Lão ta ừm một tiếng, nói: "Công thức đã được điều chỉnh rất tốt, nhưng vẫn cần tiếp tục điều chỉnh hoàn thiện hơn".
Trong lòng tôi thầm than trách, nếu như ông đây cứ tiếp tục bị lão ta đem ra làm thí nghiệm, chắc sẽ có ngày bị liệt dương mất
Tiết thần y nói: "Được rồi, hôm nay cậu có thể về được rồi, ngày mai lại đến".
Tôi đang nghĩ cách để trộm sách y học, liền cười nói: "Tiết thần y, tôi về nhà cũng không có việc gì để làm, có thể ở lại cùng ông giết thời gian không?"
Tiết thần y nói: "Tùy cậu! Nhưng lão đây cảnh cáo cậu, tốt nhất đừng trộm học phương pháp, nếu không, đừng trách sao tôi giết cậu".
Tôi vội vàng nói: "Sao có thể chứ, y học cổ truyền phức tạp đến như vậy, tôi lại ngu ngốc, căn bản không thể nào lĩnh hội được chúng.
Hơn nữa, tôi lại càng không có hứng thú à".
Tiết thần y hứ lên một tiếng, lười phải nói chuyện với tôi, rồi lão ta bắt đầu mày mò với những lọ thuốc.
Mắt tôi không ngừng đảo quanh trong căn phòng, thầm nghĩ, cái lão già này có thể giấu cuốn sách y học này ở đâu được chứ?
Hôm nay, tôi không thu hoạch được gì, ngày mai, tôi định sẽ lại thăm dò.
Tuy nhiên, điều khiến tôi đau đầu nhất là sau khi tôi hoàn thành thí nghiệm vào ngày hôm sau, thì sẽ bị cái lão già này đuổi đi rồi.
Sau khi lão ta uống một viên thuốc thì cùng tiểu Thủy đi đến phòng bên cạnh.
Tôi ở bên ngoài lén nhìn bọn họ vụng trộm, thầm nghĩ, đôi cẩu nam nữ này chắc chắn là đang làm chuyện đó rồi.
Quả nhiên một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của tiểu Thủy từ trong phòng vọng ra: "Ư ư...!A a, lão Tiết, chú già vậy rồi mà vẫn còn sung sức đến như vậy, người ta chịu không nổi rồi".
Tiết thần y cười khúc khích, nói: "Tiểu y quỷ này, cháu đúng là hồ ly tinh, chảy ra nhiều nước đến vậy".
Chết tiệt! Sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện dâm dục như vậy, tôi xém chút là có phản ứng rồi.
Tôi chán nản rời câu lạc bộ, thầm nghĩ, nếu như cứ theo tình trạng này, đừng nói đến thời gian ba ngày, có ba mươi ngày, tôi cũng không thể lấy trộm được cuốn sách đó của lão ta! Không phải tôi sợ hãi mà là tôi không có cơ hội!
Làm sao đây? Tôi phải làm sao đây chứ?
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định gọi cho A Đức để nói cho anh ta biết được tình hình thực tế.
Tuy nhiên, tôi chưa kịp gọi thì A Đức đã gọi đến.
Tôi thầm nghĩ, thời gian vẫn chưa tới, tại sao anh ta lại gọi cho tôi vào lúc này? Tôi vừa kết nối, thì giọng nói lạnh lùng của anh ta từ trong điện thoại truyền đến: “Theo tin tức đáng tin