Hôm nay Thiếu Phàm xuống bếp, vừa tan làm, về đến nhà anh liền xắn tay áo vào bếp ngay.
An Lạc ngồi bên bàn ăn, ngồi hướng về bếp, hưởng thụ khoảnh khắc này.
Tiếng nói bên truyền hình phát ra, đài đưa tin doanh nghiệp dược phẩm của Lục Xương sau một tuần vật lộn với pháp luật, chính thức phá sản rồi.
Lục Xương còn bị điều tra thêm, rất nhiều chuyện vi phạm pháp luật khác của ông ta bị đem ra ánh sáng.
Trốn thuế, rửa tiền, lừa đảo tài sản, sản xuất và đưa ra thị trường những sản phẩm không qua kiểm duyệt, cấu kết buôn bán bất hợp pháp.
Vì có một bệnh nhân không may mắn sau khi sử dụng thuốc đã không qua khỏi, Lục Xương có nguy cơ bị bắt với tội giết người.
Hiện ông ta đang tạm giam và chờ đến ngày xét xử.
Về phần của Diệp Thư Lan cũng không khá hơn là bao, hiện vụ tai nạn An Lạc vẫn chưa báo án, nhưng nghe nói bà ta cũng đang rất thảm rồi.
Trước đó An Lạc có gửi giấy xét nghiệm ADN cho Lục Xương, như dự đoán ông ta đã nổi điên lên vì không thể chấp nhận được, Lục Xương về nhà làm loạn với Diệp Thư Lan.
Dường như cái thứ gọi là tình cảm, tình vợ chồng đã sống chung bao lâu đã không còn ý nghĩa gì với ông ta nữa rồi, lúc ấy Lục Xương đã ở cái thế bị động, ngồi đó suy sụp và chờ cảnh sát đến tìm.
Kết quả trên giấy xét nghiệm như công tắc, bật lên một phát, Lục Xương như có được cái cớ bùng nổ hết sự tức giận dồn nén.
Khi ở điểm đáy của sự bất lực, bản chất thật của con người sẽ được phơi bày.
Thiếu Phàm không can thiệp vào kế hoạch của An Lạc, anh nghe thấy nội dung vừa rồi trên bản tin cũng khá bất ngờ.
"còn...Bà Diệp thì sao ?"
An Lạc cười, nhớ đến hình ảnh hôm trước, lần thứ hai cô đến ngôi nhà kia.
Diệp Thư Lan đầu bù tóc rối, ngồi bệt dưới sàn, ôm khư khư di ảnh của tiểu Lục, miệng còn nhẩm gì đó liên tục.
Bà ta giờ đây như người mất trí vậy, không nhận ra cô nữa, nhưng lại liên tục gọi con gái con gái.
Mặt bà ta có vết bầm, tay chân cũng thế, có vẻ như bị bạo hành.
Nhìn người phụ nữ đã từng mang nặng mình trong bụng 9 tháng 10 ngày, An Lạc nói không nên lời.
Bà ta quá thê thảm, thật sự rất thảm, đây là kết quả cô muốn khi trở về cùng với kế hoạch của mình, vậy mà khi tận mắt nhìn thấy bà ta trở nên thế này, cô lại không nỡ.
Trớ trêu thật, cô không nỡ, vì đây chính là mẹ cô, đây là sự thật.
Đau lòng không ?
Đau chứ, dù bà ta trong kí ức của An Lạc là một người mẹ cay nghiệt, một người mẹ không dành chút tình cảm nào cho cô cả.
Hận không ?
Tất nhiên, cô hận, hận lắm.
Nhưng cô còn có thể làm gì, cô nhớ như in cái nhói tim khi nghe tin ba cô tai nạn, giờ đây khi chứng kiến Diệp Thư Lan trở nên điên loạn, tim cô đau nhói y như vậy.
An Lạc đã giễu cợt bản thân biết bao nhiêu lần mỗi đêm, cô đúng là mất mặt, cô thiếu thốn tình thương đến mức, dù bà ta có tổn thương cô đến mấy, cô vẫn giữ khư khư tấm ảnh lúc Diệp Thư Lan tươi cười ôm lấy cái bụng tròn, trong cái bụng tròn trịa được ôm lấy đấy chính là tiểu Lạc bé nhỏ vẫn chưa ra đời.
Đó là tấm ảnh duy nhất cô chụp cùng bà ấy, và đó chắc cũng là lần duy nhất bà ấy cười với cô.
Cô ao ước, cô mong mõi một lần được vui vẻ kêu lên một tiếng mẹ, cô muốn hơn bao giờ hết, đứa trẻ có mẹ là đứa trẻ hạnh phúc kia mà.
Dụ Minh Quang đã đảm đương vị trí người mẹ rất tốt trong cuộc đời cô, nhưng để nói cô có thật sự chưa bao giờ khao khát về một người mẹ thật sự thì cũng không hẳn.
An Lạc không thể tiếp tục nhìn bà ta với cái bộ dạng này, cô mất bình tĩnh chạy về nhà.
Dụ An Lạc như gục ngã, Dụ Minh Quang nhận điện thoại, bên kia vừa truyền đến tiếng gọi tiểu Lạc, cô liền bật khóc.
An Lạc khóc thảm thiết, đau lòng kêu một tiếng :" ba ơi..."
Dụ Minh Quang phía bên kia nhíu mày, ông nhận ra giọng An Lạc lúc này, biết con bé đang rất không ổn.
"con gái...ngoan, đừng khóc...nào, kể ba xem ai bắt nạt con gái của ba ?"
Cô cắn môi, nước mắt vẫn ứa ra, An Lạc cố gắng trấn an bản thân, nói ra tình hình hiện tại của Diệp Thư Lan.
Dụ Minh Quang im lặng, ông không chứng kiến, nhưng khiến An Lạc khóc đến mức này, ông có thể hiểu được.
Ông thở dài, vô thức nhìn về phía Hà Dư Hy đang ngủ ngon, lại nhìn bản thân đang dần khoẻ mạnh, cuộc sống hiện tại trôi qua một cách bình yên, tĩnh lặng.
Điều đó khiến ông ngộ ra vài điều, ông biết An Lạc đang nghĩ gì, muốn gì.
"tiểu Lạc...cứ làm những gì con muốn...đừng khiến bản thân phải khó xử rồi lại áy náy cả đời, ba và cô Hà của con đang rất tốt, ba nghĩ là con cũng vậy".
Tất cả cũng đều thuộc về quá khứ, sau cuộc hôn nhân đầy sự hỗn độn với Diệp Thư Lan, ông có được cô con gái ngoan là An Lạc, điều đó khiến ông nghĩ như vậy là đủ, đổi lấy một lần chết đi để có được An Lạc, đó là điều ông thấy xứng đáng.
Thú thật thì Diệp Thư Lan lúc đầu đúng là đáng thương, bà ấy bị ép đi đến hôn nhân với Dụ Minh Quang, bị ép phải bỏ đi mối tình đang êm đẹp với Lục Xương, nhưng dần tính cách lẫn tam quan bà ấy dần méo mó, dẫn đến kết cuộc không đẹp như ngày hôm nay.
An Lạc đi đến ôm anh từ phía sau, dịu dàng lên tiếng :" Thiếu Phàm...em đang rất hạnh phúc...em cảm thấy...giây phút này, vào thời khắc em buông bỏ tất cả những thứ khiến em không vui đi, để lòng ngực em không còn căng lên vì hậm hực, để tâm trạng em thoải mái nhất có thể...em đang ở khoảng thời gian em hạnh phúc nhất cuộc đời"
Cô cười lên, nụ cười mang tên hạnh phúc, không gò bó, không hận thù, không đau đớn, chỉ có hai chữ hạnh phúc.
Thiếu Phàm quay người, anh dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, hôn lên đôi má mềm :" anh vui vì em thấy hạnh phúc, An Lạc, anh hứa với em,