An Lạc như một con ngốc nhìn cậu thiếu niên, cô xấu hổ không nói nên lời.
Cô gái hôm đó là chị họ của Ninh Thiếu Phàm, cách ăn mặc khá trẻ trung thêm không nhìn thấy mặt cô liền mặc định là một cô học sinh nào đó khác.
Đặc biệt là ánh mắt lẫn nụ cười mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, gần gũi, yêu thương lạ lẫm, thì ra là ánh mắt giành cho chị em trong nhà mà mình yêu thương, cô làm gì có anh chị để biết được điều đó chứ.
"Chị ấy là Ninh Trác Ái, 25 tuổi rồi, thường ngày chị ấy không ăn bận thế này đâu, nhưng tính cách có chút dở hơi, vì đi cùng một đứa học sinh như mình nên chị ấy bảo cũng phải mặc trông trẻ một chút mới được...".
Ninh Thiếu Phàm cười cười kể về cô chị họ này, cả cái dòng họ Ninh có bà chị này là độc lạ nhất.
An Lạc gật gù như đã hiểu, cô bĩu môi:" Tự mình khùng điên suy diễn rồi vô đây nằm...mình cũng dở hơi không khác gì chị họ của cậu nhỉ ?"
"Lỗi tớ...đáng ra tớ nên nói rõ với cậu một chút, khiến cậu rơi vào nguy hiểm thế này..."
"Lỗi lầm gì...à đúng rồi, ba của tớ biết chuyện không ?"
"À...biết, tớ có gặp ông ấy rồi...".
Ninh Thiếu Phàm có chút ấp úng, hôm đó đưa cô đến, chờ cô vượt qua nguy kịch, cậu tìm điện thoại An Lạc gọi báo ba cô một tiếng, không lâu sau đó ông ấy liền từ thành phố khác bay về ngay tức khắc.
3 ngày trước.
Nhìn An Lạc an toàn nằm thở đều trên giường, Dụ Minh Quang thở dài, ông quay sang nói với Ninh Thiếu Phàm :" Cậu còn có thời gian để trao đổi với tôi một chút không ?"
"Vâng ạ..."
"Đầu tiên, cảm ơn cậu đã kịp thời cứu tiểu Lạc"
"Dạ không ạ, con nghĩ mình là nguyên nhân khiến cậu ấy rơi vào nguy hiểm thế này...thật lòng xin lỗi bác".
Ninh Thiếu Phàm cúi đầu nhận lỗi.
Dụ Minh Quang thấy rõ đôi mắt sưng đỏ của cậu thiếu niên, đôi tay kia vẫn còn sự run rẩy, ông gật đầu :" Cậu tên gì ? Có quan hệ thế nào với tiểu Lạc ?"
"Cháu tên Ninh Thiếu Phàm, là...bạn học của An Lạc".
Cậu không dám tự mình nói ra mối quan hệ của cậu và An Lạc khi không có mặt cô và vẫn chưa qua sự đồng ý của cô nàng.
Dụ Minh Quang có chút ngoài dự đoán, ông nghĩ đây là bạn trai của An Lạc hoặc cũng có thể thật sự là bạn trai, chỉ là chưa dám nói.
"Thiếu Phàm, một lần nữa chú cảm ơn cháu, có vẻ cháu biết tình hình sức khoẻ của tiểu Lạc, chú phiền cháu một việc được không ?"
"Chú cứ bảo ạ "
"Phiền cháu quan sát, để ý kĩ một chút về phản ứng của tiểu Lạc khi ở trường...nhất là sau khi con bé vừa nghe điện thoại hay xem tin nhắn, có người làm phiền con bé mãi, chú sợ con bé sẽ bị kích động".
Dụ Minh Quang vẫn sợ An Lạc đi học không suôn sẻ với người mẹ nào đó của cô.
Dụ An Lạc trông có vẻ lạnh nhạt, nhẫn tâm nhưng thật ra cô bé