Dương Yến và An Nhật Huy về trước, cô nàng ghé vào phòng đưa bánh cho Bùi Tranh nhưng bỗng An Lạc đi ra từ phòng kế bên bảo Bùi Tranh vẫn còn ngủ.
Đi từ phòng kia đi ra đã rất khả nghi rồi, cô nàng để ý thêm một chút lại phát hiện thứ khả nghi hơn :" môi cậu làm sao đấy ?"
"hả ? môi tớ làm sao ?"
"sưng rồi"
"sưng...à ừ, lúc nãy homestay có con ong..."
Dương Yến nhướng mày :" bị chích ngay môi à ?"
"ừ, xui xẻo..."
"con ong cao mét tám tên Ninh Thiếu Phàm hả ??".
Dương Yến, người con gái bị An Nhật Huy suốt ngày không đứng đắn gặm nhắm cái môi, làm sao không nhận ra cho được.
An Lạc nghĩ mình không nên lúng túng, xấu hổ như thế, cô và bạn trai hôn nhau cũng là chuyện bình thường thôi mà, tuy vậy cô gái vẫn ngại muốn chết.
Dương Yến phì cười :" có sao, hôn mới tốt, không hôn là có vấn đề !"
"vấn đề ??"
"vấn đề sinh lý"
"uầy không đâu, lúc nãy....".
Biết mình bị hớ, cô nàng câm miệng không dám nói gì thêm.
Đúng lúc Thiếu Phàm đi ra, Dương Yến liền nhìn cậu nói vài câu :" lớp trưởng có gì từ từ thôi đấy, hai người chưa 18 đâu "
"Dương Yến !!!".
An Lạc vội chạy đến bịt miệng cô lại, Dương Yến được dịp cười vui vẻ.
Thiếu Phàm nghe hiểu, cậu nhếch môi :" Lạc Lạc, qua đây chút "
"làm sao đấy ? tớ buồn ngủ rồi"
Cậu đưa ly sữa cô nàng mới hớp được một ngụm :" lại uống cho hết !"
An Lạc bĩu môi, nhưng vẫn đi đến uống hết ly sữa.
"à, cái bóng màu trắng cậu thấy lúc nãy...tớ đi xem rồi, là bọc nilon thôi"
An Lạc ngờ nghệch hả một cái, cái thứ khiến cô hét lên rồi khóc lóc quậy Thiếu Phàm hoá ra chỉ là một cái bọc nilon ???
"ừm, nó bị cuốn theo gió rồi mắc trên cây...trông từ xa nhìn không rõ lắm..."
"thật là....".
Chỉ vì cái bọc nilon mà vừa tốn sức hét, tốn nước mắt, lại còn...bị đè ra hôn không thở được.
Nhớ lại lúc nãy cô như con thỏ nhỏ yếu ớt chẳng làm được gì, còn cậu thì vui vẻ trêu cô, không thèm nghe cô nói câu nào, chỉ thích làm gì thì làm theo ý mình.
Trước đi về phòng ngủ còn lén đá chân cậu một cái.
Thiếu Phàm bị đá đau mà không dám kêu.
An Nhật Huy trong bếp đang bày đồ ăn ra, hai người này mua đồ về ăn ở nhà cho ấm.
"lúc nãy em nói gì chưa 18 ??"
"Thiếu Phàm và An Lạc, nhân lúc không ai ở nhà làm chuyện mờ ám"
An Nhật Huy ồ một tiếng, cười cười :" đủ 16, nếu đều tự nguyện và đủ hiểu biết thì làm chuyện mờ ám được rồi"
"em vẫn thấy 16 là nhỏ"
"không nhỏ, vừa vặn, hay hôm nào mình cũng lén làm chuyện mờ ám ?"
Dương Yến ngưng ăn, cô nhìn anh một lúc, nhếch môi :" em sẽ giết anh "
"hung dữ thế !".
An Nhật Huy vui vẻ, cậu chạy đi lấy chăn cho cô rồi lại đi lấy nước ấm, xong xuôi mới ngồi xuống ăn tiếp.
Chăm lo từng chút một, không cần phải để Dương Yến nói ra điều mình cần nữa.
Dương Yến vẫn bình thản tiếp nhận, cậu bĩu môi ngồi lại gần cô :" nào đi chơi đặt phòng tâm lý một chút đi, ai mà muốn ngủ cùng với mấy thằng đực rựa kia..."
"làm sao ? muốn ngủ cùng em à ?"
An Nhật Huy bỏ đũa, ôm ôm cô gật đầu :" ừm, muốn ôm em ngủ...muốn làm chuyện mờ ám"
"cái tên này...".
Dương Yến đẩy cậu ra, cuối cùng thì cũng chỉ có nhiêu chuyện đó thôi.
An Nhật Huy bị hắt hủi vẫn vui, vẫn sáp sáp gần :"