Rạp chiếu phim vốn đang yên tĩnh, trong chớp mắt có người kêu lên:’’Chắn người khác rồi, chắn người khác rồi.’’
Chử Duy Nhất còn đang khẩn trương thất thần, đầu óc trống rỗng. Mới vừa là anh muốn hôn mình hay là không cẩn thận đụng phải?
Tống Khinh Dương cười kéo cô xuống:’’Bình tĩnh, ngồi yên, phim còn một nửa nữa.’’
Giống như biến thành một người khác vậy! Nhưng mà vẫn thật đáng yêu.
Cảnh nửa sau phim kia, Chử Duy Nhất không xem vào gì cả, bên tai đều là tiếng cười như chuông bạc của trẻ nhỏ.
Kết thúc phim, mọi người lục tục tan cuộc.
Tống Khinh Dương ôm Ninh Ninh, vẻ mặt Ninh Ninh tươi cười, “Phim hay nhỉ? Chị à, chị nói có đúng không?’’
Chử Duy Nhất ờ một tiếng.
“Chị, chị không cần miễn cưỡng như thế.’’ Ninh Ninh hừ một tiếng.
Tống Khinh Dương khẽ khàng mà nói một câu, “Là chị em chưa hề xem.’’
Chử Duy Nhất trừng mắt liếc anh, “Người nào biết, em vẫn xem mà.’’
“Không tập trung cũng tính sao?’’ tống Khinh Dương trêu ghẹo nói.
Ninh Ninh thở dài, “Anh trai nói tỷ không có hứng thú trẻ em, cũng không giả chút nào.’’ Cậu nhìn Tống Khinh Dương, “Anh, em muốn hư hư.’’
Vẫn là lần đầu tiên Tống Khinh Dương ở chung với trẻ nhỏ, Ninh Ninh cùng anh đi toilet.
Tống Khinh Dương khom lưng, chuẩn bị giúp cậu cỡi quần, tiểu tử kia nhăn nhó, “Em tự làm, anh quay đầu đi.’’
Tống Khinh Dương không biết đứa trẻ năm tuổi vẫn còn biết xấu hổ.
Sau khi chờ Ninh Ninh xong rồi, cậu hỏi, “Anh, phía trên này viết chữ gì thế?’’
“Một bước nhỏ tương lai, văn minh một bước dài.’’ Tống Khinh Dương khó xử.
“Có ý gì?’’
“Chính là bảo chúng ta chú ý vệ sinh.’’
“Em hiểu rồi, không nên đi tiểu trên mặt đất đúng không? Ở nhà mẹ cũng nói
thế với em, nếu như thải nước tiểu vào bồn cầu, mẹ sẽ để cho em tự dùng
giấy lau khô, đây là chuyện thuần đàn ông nên làm.’’ Tiểu tử kia nghiêm
túc nói.
Người đàn ông bên cạnh nghe thấy Ninh Ninh nói xong,
quay đầu nói với Tống Khinh Dương, “Anh em, giáo dục con trai thật không tệ.’’
Tống Khinh Dương nhếch nhếch khóe miệng, sờ sờ đầu Ninh
Ninh. Đứa trẻ này quả thật không tệ. Đáng tiếc anh chưa có con trai lớn
như vậy.
Xem phim xong, ba người đi ăn cơm, ở trong mắt người ngoài nghiễm nhiên là một nhà ba người hạnh phúc.
Đến ăn cơm, Tống Khinh Dương mới phát hiện đứa trẻ này ăn uống thật là tốt, căn bản không cần người khác đút cho, tự mình ăn từng muỗng một, thân
mật.
“Khi còn bé em cũng như vầy à?’’ Tống Khinh Dương hỏi.
Chử Duy Nhất lắc đầu, “Khi còn bé em không thích ăn, mỗi ngày ở nhà trẻ đều cần cô giáo đút, ở nhà đều là ba em đút. Mẹ em nhìn không nổi, bỏ đói
em mấy bữa, không có ích gì.’’ Cô nhẹ nhàng nói.
“Thảo nào gầy như thế, thì ra là khi còn bé dinh dưỡng không đầy đủ.’’
“Em nghe mẹ em nhắc qua, bà cũng lo lắng Ninh Ninh sẽ giống như em hồi còn
bé, cho nên nghiêm khắc trước khi thằng nhóc đi nhà trẻ nửa năm để thằng bé tự mình ăn cơm. Chú và Si Thanh Viễn đều rất phối hợp với bà.’’
Tống Khinh Dương gật đầu, “Qủa thực phải bồi dưỡng tính độc lập cho bé trai từ nhỏ.’’
“Còn anh? Anh nói chút chuyện khi còn bé đi.’’
“Anh không nghe lời như Ninh Ninh, khi còn bé cũng tinh nghịch, bị ba đánh không ít."
“Không nhìn ra, em nghĩ anh giống như loại học sinh lão sư thích kia, văn võ toàn tài.’’
Tống Khinh Dương ngưng mắt nhìn cô, “Thành tích học tập còn có thể, thời
tiểu học vẫn rất ham chơi, thầy cô giáo rất đau đầu. Lên sơ trung rồi
mới bắt đầu trở nên chững chạc.’’
Chử Duy Nhất cũng nhìn anh, không lẩn tránh ánh mắt của anh, “Anh học sơ trung ở đâu?’’
“Trung học XX.’’
Chử Duy Nhất bừng tỉnh, “Bạn học tiểu học em cũng ở trường học các anh, lúc sơ tam em đi qua trường học các anh, tham gia cuộc thi hóa học.’’
“Ách, lần đó à! Anh cũng tham gia.’’
Chử Duy Nhất mở to hai mắt, “Tên thứ mấy?’’
“Thứ nhất.’’ Anh nhẹ nhàng phun ra hai chữ, “Em thì sao?’’
Chử Duy Nhất thở dài, “Em đi là cưỡi ngựa xem hoa.’’ Cô ngừng một chút,
“Thế giới thật nhỏ bé, thì ra khi đó chúng ta đã có dính dáng đến
nhau.’’
Nội tâm Tống Khinh Dương cũng tràn đầy hoan hỉ, đúng vậy, anh vẫn nhớ kỹ bóng lưng của em, đã nhiều năm như vậy, gạt mãi chẳng
đi.
Cảm khái của cô mới vừa kết thúc, Ninh Ninh ngẩng đầu, “Chị, em còn có thể ăn thêm chút mỳ Ý không ạ?’’
Tống Khinh Dương và Chử Duy Nhất nhìn nhau cười.
Thế giới của hàng ăn uống luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Bức hình bọn họ chụp ngày đó, Chử Duy Nhất gửi ảnh chụp chung của mình và
Ninh Ninh cho bạn bè ở WeChat, ngắn ngủi mấy phút liền bốc lên hơn mười
tin nhắn lại.
Các bạn học đều cho rằng Ninh Ninh là con trai của cô!
Chử Duy Nhất vội vàng giải thích. Sau khi Lam Nguyệt nhìn thấy, nhanh chóng gọi điện tới cho cô.
“Chử Duy Nhất, để em trai cậu làm hoa đồng cho tớ đi?’’
“Thằng nhóc không có kiên nhẫn đâu.’’
“Em trai cậu thật là đáng yêu. Chử Duy Nhất, gien nhà các cậu tốt quá à.
Cậu khuyên thằng bé một chút đi mà? Nếu không thì thế này, ném hoa mình
quyết định nội bộ, cho cậu nhé!’’
Chử Duy Nhất:..
“Duy Nhất, ngày đó mình giới thiệu cho cậu suất ca chất lượng tốt, được không?’’
Chử Duy Nhất vừa nghĩ đến Tống
Khinh Dương, nếu như để cho anh biết còn
không biết sẽ thành thế nào nữa. Trong nháy mắt cô đen mặt, “Cũng không
cần suất ca đâu, tớ hỏi em trai tớ đa, thằng bé rất có cách nghĩ của
mình.’’
“Vậy nhờ cậu rồi.’’
Ninh Ninh nghe rồi, đầu cũng
không ngẩng lên, “Không muốn.’’ Cô cũng biết, Si Thanh Viễn cũng là
người sợ nhiều chuyện như thế này, từ nhỏ đã không thích tham gia hoạt
động như vậy.
Chử Duy Nhất thở dài, “Em chắc là chưa tham gia hôn lễ rồi? Hoa đồng phải là bé trai bé gái.’’
“Chị đừng gạt em, kết hôn cần có phù dâu và phù rễ, lần trước anh trai đi làm phù rễ. Em biết mà.’’
“Chị mà lừa em thì để chị biến thành người lùn?’’
Ninh Ninh thở dài, “Chị à, chị vốn chẳng cao, lại lùn nữa làm sao tìm được chồng đây?’’
Trái tim Chử Duy Nhất lở loét ngàn vạn lỗ, “Nữ hoa đồng là tiểu minh tinh
truyền hình, chị nghĩ người ta nhất định không muốn làm với người mập
mạp. Thôi bỏ đi, chị nói với cô dâu một tiếng.’’
Ninh Ninh túm tay cô lại, “Em có thể xem xét chút.’’
Bây giờ Chử Duy nhất đã tin lời bạn học trước đây nói, cha mẹ lớn tuổi sinh con thì con sẽ thông minh. Dù sao khi còn bé cô khẳng định cô không
thông minh như Ninh Ninh.
Tống Khinh Dương nghe thấy thế, cười hỏi, “Có bằng chứng khoa học trước đây à?’’
Chử Duy Nhất nêu ví dụ, “Khổng phu tử chẳng phải là ví dụ tốt nhất sao?’’
Tống Khinh Dương thật đúng là không biết cái này, ngày khác anh đặc biệt lên mạng Baidu một chút, xem như là học tập vậy.
Trông nom trẻ nhỏ hai ngày, thứ hai đi làm, Chử Duy Nhất cảm thấy nhẹ nhõm,
không có cái đuôi nhỏ rất thích ý. Nhưng công việc lại không thoải mái
như vậy.
Cô được lâm thời báo cho biết đi một trấn nhỏ thành phố S phỏng vấn, về phương diện an toàn thực phẩm. Lúc trước cuộc phỏng vấn
này đã có người đi rồi, bị dân bản xứ đánh cho một trận rồi chạy ra.
Ai đều biết lần phỏng vấn này mang theo nguy hiểm, thật ra vốn không nên
để Chử Duy Nhất đi. Nhưng mà danh sách đã xuống như thế, nếu như lúc này Chử Duy Nhất từ chối, khẳng định là không được.
Từ Liễu mở miệng, “Tiểu Chử, người trẻ tuổi đi rèn luyện nhiều hơn có thể học được rất nhiều.’’
Chử Duy Nhất nhìn cô ta, “Cám ơn quan tâm.’’
Bốn chữ chẹn ngang mặt Từ Liễu cứng lại.
Bây giờ cô đang suy nghĩ, không bằng nghe lời của Lý hiệu trưởng, đi công
ty ông đề cử kia, nhưng mà làm cùng một chỗ với Tống Khinh Dương có phải là không tốt hay không? Mỗi ngày đều gặp mặt tình cảm có thể trở nên
phai nhạt chăng? Thôi quên đi việc này vẫn là chờ cô hoàn thành phỏng
vấn lại nói.
Đường Vi chủ động đề xuất đi phỏng vấn cùng cô, lãnh đạo không đồng ý.
Nhưng mà Chử Duy Nhất vẫn rất cảm động.
Đường Vi an ủi cô, “Cô ta không phải là thân thích của lãnh đạo, tưởng mình là thái hậu chắc.’’
“Giáo huấn lần trước của mình còn chưa đủ sao? Công việc chính là như vậy, sau này chú ý một chút.’’
Đường Vi bực bội, “Duy Nhất, cô tớ nằm viện rồi, tớ còn chưa cám ơn cậu.’’
“Vậy là tốt rồi, mình không có chuyện gì cả.’’
“Còn không phải là nể mặt cậu sao? Nhưng mà, con người bác sĩ Si thật là
tốt. Dượng tớ đưa tặng hồng bao, anh ấy nhanh chóng trả về, chút nữa còn mua hoa quả đưa đến, tớ biết đó là nể mặt cậu. Cám ơn cậu.’’
Chử Duy Nhất sửng sốt một chút, “Không có gì.’’
Si Thanh Viễn, em nợ anh.
“Nghĩ gì thế?’’ Đường Vi hỏi.
“Đổi nghề.’’ Chử Duy Nhất nói ra không hề suy nghĩ.
“Cậu phải đi à? Để tớ một mình ở chỗ này sao?’’
“Hiện tại chỉ là suy nghĩ chút thôi.’’
“Cậu đi rồi, khẳng định tớ không thích ứng được.’’
Chử Duy Nhất cười cười, “Thế thì tuần này bắt đầu thích ứng đi thôi.’’
Làm sao cô mới nói yêu đương thì có chuyện bận bịu không hết thế? Nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tống Khinh Dương.
“Tống tiên sinh, cho em báo một chút, ngày mai em phải đi công tác trấn XX
thành phố S một tuần. Em sẽ nhanh chóng quay về, đừng nhớ em!’’