Ngọt ngào đến thân mật của tình nhân như nước chảy thành sông, hết thảy
đều tự nhiên như thế. Thích một người, có thể trong một giây là đủ, cũng có thể cần cả một đời.
Chử Duy Nhất tựa vào ngực anh, tim đập rất mạnh, hai gò má đỏ bừng.
Tống Khinh Dương dịu dàng nhìn dung nhan của cô, cô có hàng lông mày xinh
đẹp, có chút anh khí, làm tôn lên cặp mắt sáng ngời động lòng người.
“Đây là sự cám ơn muộn màng?’’
Chử Duy Nhất ừ một tiếng, âm cuối
lên cao, khó hiểu. Chỉ chốc lát sau đã hiểu, “Đúng vậy. Cám ơn Tống tiên sinh không ngại đường xa đến cứu tiểu nữ tử trong thời khắc nước sôi
lửa bỏng.’’
“Nói muốn báo ân không bằng – “ anh cố ý dừng lại, “Lấy thân báo đáp.’’ Giọng điệu của anh không bất cần đời như vừa rồi.
Chử Duy Nhất im lặng trong phút chốc, cong cong khóe miệng, “Ai, sao anh
không lãng mạn chút nào thế.’’ Cô nói lầm bầm mang theo ý cười, nhắm mắt lại không nhìn anh nữa.
Tống Khinh Dương mỉm cười, trong lòng dao động, anh trầm giọng nói, “Chờ anh.’’
Chờ anh cho em một màn cầu hôn lãng mạn.
Một đêm mộng đẹp, sáng ngày hôm sau, Chử Duy Nhất tỉnh lại, liền phát hiện
mình nằm ngửa ở trên giường, trái phải bị hai người con trai một lớn một nhỏ ôm lấy, chẳng thể động đậy được.
Quay đầu nhìn Ninh Ninh,
con nít trắng trắng non mềm, khóe miệng hơi mở, hơi thở nhè nhẹ, lòng cô như mềm thành nước. Sau này con cô cũng sẽ đáng yêu giống như Ninh
Ninh, chỉ là em bé vừa sinh ra đã có một cậu nhỏ gần bằng tuổi tác.
“Suy nghĩ gì thế?’’ Tống Khinh Dương không biết tỉnh từ lúc nào.
Chử Duy Nhất quay đầu, mỉm cười. Gần trong gang tấc, tâm tình tốt đẹp. Mỗi
ngày tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên chính là anh, thật là một loại hưởng
thụ. Đầu cô dựa sát vào ngực anh, “Ninh Ninh mới năm tuổi, con em sau
này nhỏ hơn cu cậu vài tuổi, phải gọi nhóc bằng cậu.’’
Đỉnh đầu
truyền đến tiếng cười buồn bực của anh.”Không thiệt, từ nhỏ có người lớn lên cùng con của chúng ta không tốt sao? Chí ít sẽ không cô đơn, có
người dẫn nó đi chơi, đánh nhau cũng có giúp đỡ.’’
Hình như là không tệ. Nhưng mà chỗ nào lời anh vừa nói là lạ.
Chử Duy Nhất chậm nửa nhịp đã nghĩ đến, anh vừa nói là “Con của chúng ta’’!
Ăn xong bữa sáng, ba người chờ người của công ty dọn nhà đến. Tống Khinh Dương hỏi, “Bôi thuốc mỡ chưa?’’
“Quên rồi, mấy ngày nữa là ổn, không bôi cũng không sao mà.’’ Chử Duy Nhất không để tâm nhiều.
Tống Khinh Dương im lặng một lát, “Thuốc mỡ là Si Thanh Viễn đưa cho, lúc
anh đến, ở cửa chạm mặt anh ấy, anh ấy bảo anh đưa cho em.’’
Con
mắt trắng đen rõ ràng của Chử Duy Nhất chợt đờ ra, cuối cùng Tống Khinh
Dương lên tiếng, “Đều đã qua rồi, đều đã qua rồi.’’ Nói xong cô nhanh
chóng chạy đi.
Không bao lâu sau người dọn nhà đến, đồ đạc của cô không nhiều lắm, hơn nửa tiếng đã dọn xong. Trước khi rời đi, cô dừng
chân ở cửa sân, nhìn thoáng qua từng góc căn nhà, lưu luyến, đáy lòng
giống như có thứ gì bị cắt rời.
Hình như Ninh Ninh hiểu gì, cũng im lặng. Bọn họ cùng đợi với cô.
“Đi thôi.’’ Cô trầm giọng nói.
Xe Tống Khinh Dương đi theo sau xe tải, càng chạy càng thấy đường đi nhìn
quen mắt, anh khẽ nhìn cô qua kính chiếu hậu. Chử Duy Nhất đang đọc
chuyện xưa cùng Ninh Ninh.
Lúc vào tiểu khu, vẻ mặt Tống Khinh Dương có phần không biết làm sao.
Lúc xuống xe, Chử Duy Nhất ngó ngó anh.
Tống Khinh Dương đứng ở trước mặt cô, “Cố ý?’’
Chử Duy Nhất hất mặt đi, “Không phải thế, em vừa về đã tìm rồi.’’
“Thì ra đây chính là duyên phận trời đã định trước, dù cho ngày kỷ niệm
thành lập trường kia chúng ta không thể gặp lại, về sau làm hàng xóm
cũng có thể chạm mặt.’’
“Vậy cũng không chắc chắc anh chính là bạn trai em, nói không chừng em xem mắt cũng có thể tìm được.’’
“Thế à? Nhưng anh không tin.’’ Tống Khinh Dương nhếch miệng lên, “Nhưng mà, như bây giờ anh rất hài lòng.’’
Như vậy thì dễ dàng hơn rồi.
Lúc dọn dẹp nhà xong, Tống Khinh Dương đề nghị đi ra ngoài chúc mừng một tý.
Chử Duy Nhất và Ninh Ninh ngồi trên ghế sa lon không chịu động đậy, vẻ mặt giống nhau, mệt mỏi. “Gọi món bên ngoài đi.’’
“Gọi KFC.’’ Ninh Ninh nói.
Tống Khinh Dương mắt chứa ý cười, “Ninh Ninh anh mang em đi mua quần nhỏ, không thì chen đến chim nhỏ của em sẽ không tốt.’’Ninh Ninh suy nghĩ một lát, đứng lên, vươn tay kéo kéo Chử Duy Nhất, nghiêm
túc nói, “Chị, chúng ta đi ra ngoài một chút đi. Quần nhỏ quá bé, chim
nhỏ của em còn cần lớn lên, phải lớn giống như anh vậy.’’
Chử Duy Nhất chợt nghĩ đến
thứ tối hôm qua đặt dưới thân mình, mặt cô không tự chủ đỏ lên.
“Chị, chị nóng lắm à?’’ Ninh Ninh hỏi.
Tống Khinh Dương nhìn sang, cười như có như không.
Chử Duy Nhất xấu hổ, “Em ăn ít thức ăn rác rưởi thì quần cũng sẽ chẳng nhỏ đâu! Cái mông lớn thế kia!’’
“Thầy cô nói không thể nói lời thô tục!’’ Ninh Ninh nghiêm túc nói.
Chử Duy Nhất hừ một tiếng, “Cái mông không phải lời thô tục, mọi người đều có mông.’’
Tống Khinh Dương sâu xa ờ một tiếng.
Sau cùng ba người đi một nhà hàng Thái Lan, Ninh Ninh ăn đến đi chẳng nổi. Chử Duy Nhất ăn no liền mệt rã rời.
Ninh Ninh muốn ôm, Chử Duy Nhất sống chết không đồng ý. “Em mập như vậy ai ôm được em!’’
Ninh Ninh quay đầu nhìn về phía Tống Khinh Dương, dáng vẻ đáng thương.
“Anh nghĩ sau khi ăn xong nên đi bộ một chút.’’ Tống Khinh Dương dụ dỗ từng bước, “Như vậy rất tốt đối với thân thể.’’
“Anh rể - “ Ninh Ninh yếu ớt kêu lên, “Em đi không nổi.’’
Trong nháy mắt bạn học Tống Khinh Dương thay đổi, vươn tay ra, “Duy Nhất,
Ninh Ninh mới năm tuổi, coi như chỉ lần này thôi. Hôm nay thằng nhóc
giúp thu dọn đồ đạc cũng mệt mà.’’ Vừa nói vừa ôm lấy Ninh Ninh.
Chử Duy Nhất đứng sững, chỉ một tiếng “anh rể’’ đã thu mua được anh, thật không có lập trường.
Ngày bình thản cứ ấm áp trôi qua. Nửa tháng cuối cùng Chử Duy Nhất thi qua ba môn, tiếp theo, cô sẽ đi báo tên với công ty mới.
Mà Tống Khinh Dương trong khoảng thời gian này bởi vì một hạng mục của
công ty đi công tác ở Bắc Kinh, phải hay ngày sau mới về. Ngày hôm sau
trở về, vừa đúng là ngày cô đi báo cáo.
Chử Duy Nhất vui sướng muốn cho anh một sự ngạc nhiên, kết quả làm kinh sợ mình trước.
Ngày đó máy bay trễ giờ, Tống Khinh Dương ngày hôm sau đã đi thẳng đến công ty, một đường phong trần mệt mỏi.
Vừa vào công ty, anh liền phát hiện bầu không khí bộ phận hôm nay không giống mọi ngày, có chút sôi nổi.
“Chỗ giám đốc Sở vừa mới tới một người mới, nghe nói giám đốc Sở tự mình dẫn dắt cô ấy. Bọn họ đều nói anh ấy có dụng ý khác.’’ Trợ lý nói.
Tống Khinh Dương biết chuyện này, vẻ mặt chẳng nhiều cảm xúc.”Gọi giúp tôi một ly cà phê, cám ơn.’’
Anh vừa ngồi xuống điện thoại di động đã vang lên, tin nhắn của Chử Duy Nhất.
“Meo – anh có thời gian không? Em ở hành lang tầng 16.’’
Khóe miệng Tống Khinh Dương giương kên, cô không kịp chờ đợi đến gặp mình
rồi sao? Đặt đồ xuống, trợ lý bưng cà phê đến. Anh vội vàng đi qua, “Để
trên bàn tôi là được.’’
Ánh nắng nóng bức xuyên thấu qua tấm kính thủy tinh lớn vào trong, chiếu nghiêng trên hành lang yên tĩnh. Chử Duy Nhất mặc trang phục công sở đứng đó, trong lòng ngổn ngang.
Cô còn chưa bình tĩnh được, sao cô phải đi theo Sở Mặc chứ? Nghe tiếng bước chân, cô nhanh chóng quay đầu lại.
Tầm mắt Tống Khinh Dương thấy cách ăn mặc của cô dừng lại đôi chút, “Sao lại tới đây?’’
Chử Duy Nhất đưa một cái hộp. “Cháo đậu đỏ nấu hồi sáng sớm.’’
Tống Khinh Dương cười, “Ăn mặc như vậy đến phỏng vấn?’’
Chử Duy Nhất cúi đầu, hít thầm một hơi, ngẩng đầu lên nói, “Em có hai tin, một tốt, một xấu, anh muốn nghe cái nào trước?’’
Tâm tư Tống Khinh Dương khẽ động, “Em đến đây làm?’’
Vẻ mặt Chử Duy Nhất đau khổ, quả nhiên bị anh đoán được, cô hít một hơi
thật sâu rồi nói, “Tin xấu chính là, em được người khác dẫn dắt.’’
Tống Khinh Dương híp mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng cô xem không hiểu, nói hai chữ sâu xa, “Tốt mà.’’