Bệnh viện.
Si Thanh Viễn ngồi trong phòng làm việc nhìn bệnh án, Trần Tung đi đến, “Nghe nói tay cậu bị thương? Làm sao thế?’’
Si Thanh Viễn nhướn mí mắt lên, “Cậu rãnh thế à? Vậy thì, chữa bài thi thầy để lại chút đi?’’ Cầm bài thi lên.
“Hờ hờ, ở dưới tớ còn giải phẫu.’’ Anh cúi người nhìn bài thi, “Bài thi năm nay tốt thật, 98 điểm.’’
“Cậu chỉ thấy được hiện tượng bên ngoài.’’
Trần Tung vui vẻ lật vài tờ, “Thật là chép đề bài có một lần hà. Bọn họ
không biết người sửa bài thi là cậu. Xem ra lại có người phải sửa lại
rồi.’’
Si Thanh Viễn nắm tay, “Tớ đi kiểm tra phòng bệnh.’’
Hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng có người chào hỏi anh, “Chào bác sĩ Si.’’
“Bác sĩ Si!’’
...
Si Thanh Viễn gật đầu với từng người. Một tay Si Thanh Viễn đặt trong túi, gió thổi nhẹ làm lay động áo khoác trắng của anh.
“ Bác sĩ Si!’’ Một giọng nữ trong trẻo gọi, Si Thanh Viễn dừng bước lại,
ngay sau đó một bóng dáng đã chạy tới, là một cô gái trẻ tuổi, một lọn
tóc nơi trán bị gió thổi nhẹ.
“Si – Bác sĩ Si, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.’’ Mặt của cô gái đỏ bừng vì chạy.
Si Thanh Viễn nhìn cô, cô gái tên là Trâu Dao, mẹ cô là một bệnh nhân của anh, gần đây nằm viện, vẫn luôn là cô chăm sóc.
Mặt Trâu Dao hơi đỏ, “Gần đây mẹ tôi luôn nói đau chỗ vai phải, bác sĩ Si anh có thể đến nhìn giúp không?’’
“Được, tôi đây qua liền.’’
Sau một lượt kiểm tra.
“Là viêm túi mật, ăn ít đồ mặn, lúc ngủ nghiêng bên trái. Tôi kê chút thuốc, phối hợp với ăn uống.’’ Si Thanh Viễn nói.
Trâu Dao cứ sững sờ nhìn anh, vẻ mặt ngơ ngẩn, cặp con ngươi đen như mực kia chỉ có hình bóng anh.
“Trâu Dao – “ Anh nặng nề gọi.
“Ai!’’ Trâu Dao lắc đầu, “Bác sĩ Si, ta đang suy nghĩ một chuyện. bệnh viện
các anh cần thiết bị chữa bệnh không? Công ty chúng tôi là công ty
chuyên nghiệp, nhìn thể diện của anh, tôi cho bệnh viện các anh giá ưu
đãi, 8 %!’’
Si Thanh Viễn khó hiểu nhìn cô, “Tôi là bác sĩ, không phụ trách mảng này.’’
Trâu Dao mất mác lăc đầu, “Vậy thì tùy duyên vậy. Bác sĩ Si, cám ơn anh.’’
Si Thanh Viễn ra khỏi bệnh viện, quay đầu lại, thấy Trâu Dao đang cẩn thận đỡ mẹ cô xuống giường, mẹ của cô rất béo, liên quan đến ăn, Trâu Dao
lại rất gầy, nếu như anh không đoán sai, đoán chừng chẳng được 90 cân.
Quá gầy!
***Sau khi gặp người lớn hai bên, Tống Khinh Dương bây giờ càng được voi đòi
tiên hơn, đồ anh dùng hầu như đều chuyển đến chỗ Chử Duy Nhất. Chử Duy
Nhất theo thói quen thu dọn giúp anh, tủ quần áo treo phân nửa quần áo
của anh.
Chử Duy Nhất nói gần nói xa vài lần, ở chỗ cô không
tiện, bảo anh thỉnh thoảng về nhà ở, không thì chẳng biết mẹ Tống nghĩ
như thế nào đây?
Tống Khinh Dương lấy danh đẹp nói rằng, cản cô thức đêm, là trách nhiệm anh phải gánh vác.
Cha mẹ hai bên biết cô ngày thường còn viết tiểu thuyết, vẫn lo lắng thân thể cô. Mẹ Tống lo lắng hơn, đã dặn dò vài lần.
“Duy Nhất, tuy rằng bây giờ tuổi còn trẻ, nhưng cũng không thể tùy ý phí
phạm thân thể được. Ừm– tiểu thuyết của cháu tên gì? Để bác ủng hộ chút. Mua cho bác mười bản được không?’’
Chử Duy Nhất lúng túng, “Bác gái,
lần tới cháu mang đến tặng bác.’’
“Không cần không cần, để bác mua sách. Duy Nhất, cháu dùng tên thật hay là bút danh?’’
Chử Duy Nhất cảm thấy cô hoàn toàn không phải là đối thủ của mẹ Tống, “Bút danh của cháu tên là Hứa Nhất Sinh.’’
Hứa Nhất Sinh, hứa với anh cả đời.
Hứa Nhất Sinh, bác sĩ Si.
Tống Khinh Dương ngồi ở bên cạnh, sắc mặt vẫn như trước. Duy Nhất bút danh của em là ý nghĩa đó ư?
“Như tên của một đứa con trai.’’ Mẹ Tống nói.
“Ngày trước lúc lấy tên cháu cũng không nghĩ gì cả.’’ Chử Duy Nhất rất ít nói đến việc này với người bên cạnh.
Mẹ Tống đã tìm kiếm trên điện thoại di động, “Đã xuất bản ba quyển rồi, lợi hại lợi hại!’’
“Không có đâu ạ! Cháu viết chơi thôi ạ.’’
“Viết chơi mà có thể xuất bản ba quyển, đó là một cô gái thông minh.’’ Vẻ mặt mẹ Tống cưng chiều, “Mỗi bộ bác mua mười quyển, lát nữa bảo họ hàng
cũng đi ủng hộ. Khinh Dương con nói có đúng hay không?’’
Chử Duy Nhất nhẹ nhàng lau mồ hôi, “Bác gái, bác tốn kém quá rồi, không cần đâu ạ, thật đó.’’
Bạn bè họ hàng? Trong sách cô còn có một ít tình tiết hôn môi, cái đó không thích hợp để họ hàng nhìn. Chử Duy Nhất khẩn trương kéo kéo tay của
Tống Khinh Dương.
Rốt cuộc Tống Khinh Dương mở miệng, “Mẹ, hay là mẹ làm phần thưởng tặng học sinh trường mẹ? Học sinh thích xem tiểu
thuyết hơn, nhà của chúng ta giữ lại mấy quyển cho bọn Thần Thần Tiếu
Tiếu.’’
“Mẹ giữ cho mình không được à?’’ Mẹ Tống hỏi lại, “Ai nói chỉ học sinh thích xem tiểu thuyết, bà già như mẹ thì không thể làm
người yêu sách sao?’’
Chử Duy Nhất sắp khóc rồi.
Không đến vài ngày, cô đã tặng ba bộ sách của mình cho mẹ Tống. Gương mặt mẹ Tống kích động, “Duy Nhất à, hai ngày này bác vẫn xem tiểu thuyết của cháu
suốt, tối hôm qua xem đến một giờ sáng, giống như bọn bác xem kịch Quỳnh Dao trước đây vậy, nghiện luôn. Sáng ba Khinh Dương còn phê bình bác
nữa. Bác cũng giới thiệu với ông ấy, để cho ông ấy tuyên truyền một chút cho cháu. Duy Nhất, sao cháu nghĩ ra được? Từng trải à?’’
“Chỉ
là bịa đặt thôi ạ!’’ Chử Duy Nhất vụng về nói, "Bác gái, hay là cháu
giới thiệu tiểu thuyết hay cho bác nhé?’’ Cô không muốn, mẹ chồng và cha chồng tương lai xem tiểu thuyết của cô, cảm giác này rất kỳ lạ.
“Không được, gần đây bác dự định xem sách của cháu rồi.’’
Chử Duy Nhất rối rắm, “Vậy được ạ.’’