Chử Duy Nhất bắt đầu thi bằng lái, ngày hôm đó, cô đứng ở dưới cây lớn
ven đường nghỉ ngơi, một chiếc xe quen mắt chậm rãi đậu ở trước mặt.
Tống Khinh Dương bước xuống từ trong xe, ăn mặc chỉnh trang đi tới,
“Nhìn xa xa giống như cô, thi bằng lái à?’’
Chử Duy Nhất khẽ mím môi, “Mấy ngày nữa thi ba môn.’’
“Luyện tập thế nào rồi?’’
Chử Duy Nhất xấu hổ, những thứ hôm qua học, ngủ một giấc đã quên hết, cô ngượng ngùng trả lời, “Khá tốt.’’
Tống Khinh Dương liếc nhìn xa xa, “Có muốn lên xe thử một lần hay không?’’
Chử Duy Nhất ho khan, xua tay liên tục, “Bằng lái tôi còn chưa thi được,
hơn nữa, chiếc xe này của anh, nếu như quẹt phải chỗ nào đem tôi bán
cũng không đủ để bồi thường.’’
Khóe miệng Tống Khinh Dương khẽ nhếch, nửa thật nửa giả, “Thật vậy thì cứ bán cô cho tôi đi.’’
2.
Buổi tối, hai người ở phòng sách.
Trong máy vi tính đang phát nhạc để thư giản.
Duy Nhất: Diễn viên trong “Gió lốc’’ thật đẹp.
Tống Khinh Dương ngước mắt lên khỏi sách, “Cũng không tệ lắm.’’
Duy Nhất lên tinh thần, hiếm thấy anh cũng có thể cho ra khẳng định như vậy với kịch truyền hình. “Dáng vẻ của nam diễn viên thật đẹp trai.’’
Tống Khinh Dương thờ ơ đáp, “Người bạn nhỏ cũng rất giỏi.’’
Duy Nhất gật đầu liên tục, người nào đó dưới ảnh hưởng của cô gu thưởng thức càng ngày càng cao.
Tống Khinh Dương: Lâm Chí Dĩnh chắc đã bốn mươi rồi ấy nhỉ, lúc anh ta diễn “Gó lốc’’ đã 20 rồi chứ?
Chử Duy Nhất ngây ngẩn trong nháy mắt, hai người nói hồi lâu toàn ông nói gà bà nói vịt.
3.
Dạo gần đây lại có thêm chương trình mới mở, Chử Duy Nhất thay đổi sinh
hoạt thường ngày, buổi tối thứ sáu bắt đầu xem ti vi. Vì vậy Tống Khinh Dương cũng cùng cô xem.
Chử Duy Nhất ít tiếp xúc cùng trẻ con,
không ngờ trẻ con lại dễ thương như vậy, muốn ngừng cũng không được,
Tống Khinh Dương thúc giục mấy lần, bảo cô đi ngủ cô đều nũng nịu năn
nỉ, “Xem xong rồi ngủ mà.’’
Chử Duy Nhất: Anh xem Khang Khang,
ông cụ non mà, Hạ Thiên ngồi sau lưng cậu, trong lòng cậu vui vẻ đến mức mở cờ trong bụng, chuẩn bị muốn nói chuyện với Hạ Thiên hồi lâu, kết
quả Hạ Thiên đi mất, ha ha ha.
Tống Khinh Dương không lên tiếng, anh cũng xem tiếp.
Chương trình đã hết, hai người nghỉ ngơi. Trên giường lớn rộng rãi, anh ôm lấy cô. Duy Nhất buồn ngủ đến không mở mắt ra nổi.
Đột nhiên Tống Khinh Dương mở miệng, “Trước kia không phải anh cũng giống
như Khang Khang sao. Lần thi đó, bút của em hết mực, anh nhìn em từ phía sau hồi lâu, vất vả lắm mới đưa tay ra vừa mới chạm vào em, em lại đứng dậy đi nộp bài thi.’’
Hình như Chử Duy Nhất nghe được gì đó, chỉ là quá mệt mỏi, “Ờ – ‘’
Sáng ngày hôm sau, cô hỏi anh, “Tối hôm qua anh nói gì thế?’’
Tống Khinh Dương nhìn cô, dưới mắt gân xanh nổi lên, “Thứ sáu tuần sau chúng ta đi du lịch.’’
4.
Chủ nhật nào đó, lúc Chử Duy Nhất dọn dẹp phòng sách, phát hiện một tấm
hình lúc tốt nghiệp trung học. Kỳ lạ, nhớ lúc ấy trong nhà cô có chuyện, ảnh tốt nghiệp cô đâu có lấy.
Suy nghĩ thêm một lát, cô đã biết.
“Bạn học Tống, anh có thể nói chuyện về bức ảnh này chút không?’’
Bạn học Tống ngước mắt lên, vẻ mặt ngượng ngùng trong chốc lát, ngay sau đó thản nhiên nói, “Có lẽ là ông trời ở trên biết có người sẽ trở thành vợ anh, nên sắp xếp để anh mang về.’’
Chử Duy Nhất hừ một tiếng, “Bây giờ là vật về nguyên chủ.’’
“Vậy phải đưa cho anh phí bảo quản, anh tính xem, bảy năm! Em nói nên trả như thế nào?’’
Kết quả người nào đó mặt dày vô sỉ yêu cầu cô sớm tối đều phải chủ động hôn anh.
5.
Hai tháng sau khi lớp mười tựu trường, Tống Khinh Dương nghe được tên Chử
Duy Nhất lần đầu tiên từ trong
miệng giáo sư ngữ văn, dĩ nhiên, lúc ấy
anh cũng không biết ai là “Chử (Sở)[1]’’.
Lần đầu tiên Tống Khinh Dương thấy Chử Duy Nhất là ở nhà xe.
“Chử Duy Nhất, cậu nhanh lên chút đi, đi thôi!’’ Một cô học sinh hô to.
Bọn họ quay đầu, xa xa thấy một cô gái đang vẫy vẫy tay, không nhanh không
chậm đi về cô bạn học kia, ngồi lên xe cô ấy. Cô ôm eo cô ấy, khóe môi
nhếch lên nụ cười nhẹ rực rỡ, không biết đang nói cái gì.
“Bạn học nữ kia chính là Chử Duy Nhất của lớp ba.’’
Tống Khinh Dương hỏi, “Sở của nước Sở*?’’
(*, [1] Sở và Chử có cùng cách đọc đều là chǔ nhưng cách viết khác nhau.)
“Không phải, là Chử trong Chử Toại Lương.’’
Lúc gặp lại cô, là ở cửa hàng tiện lợi của trường, cô đi mua cà phê, vừa
lẩm bẩm, “Mệt quá mệt quá, buồn ngủ quá.’’ Anh lại thần xui quỷ khiến
xếp hàng ở phía sau cô, kết quả từ đầu đến cuối, cô chẳng liếc nhìn anh
cái nào.
Có lẽ sự thầm mến của Tống Khinh Dương là bắt đầu kể từ đó.
Thế nhưng lần đó, Chử Duy Nhất thức đêm xem tiểu thuyết nên ngày hôm sau không mở mắt ra nổi, mới không nhìn thấy anh.
6.
Sau chín tháng Chử Duy Nhất làm bạn gái của Tống Khinh Dương, hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Ra khỏi cục dân chính, Chử Duy Nhất vẫn còn ngẩn ngơ, “Sao lại nhanh như vậy, em mới quen anh có chín tháng.’’
Tống Khinh Dương nhìn cô, “Anh biết em chín năm rồi.’’ Ánh mắt anh nhìn chăm chú trên mặt cô, Chử Duy Nhất cười khẽ, chủ động khoác cánh tay anh,
“Sau này, chúng ta còn năm mươi năm, sáu mươi năm, bảy mươi năm, hoặc là thời gian lâu hơn để quen biết lẫn nhau.’’
Nói xong, cô suy nghĩ một lát, vậy không phải thành lão yêu tinh. Hừm, yêu tinh thì yêu tinh.
7.
Thành phố C dần tiến vào mùa đông. Hôm sau Chử Duy Nhất sẽ ra ngoài du lịch cùng Tống Khinh Dương.
Trước khi đi, Chử Duy Nhất nhận được tin nhắn của anh, một tin về thời tiết.
Cô không hiểu, đây là gửi nhầm, hay là sự quan tâm đặc biệt.
Suy trước nghĩ sau, cô gửi lại một tin nhắn cám ơn, nhưng Tống Khinh Dương chưa nhắn lại.
Ngày hôm sau, đoàn người tập hợp ở cổng công ty.
Cô ăn mặc gần giống như trước kia, sau khi đến đích, cô mới cảm nhận được ý lạnh, hắt hơi hết cái này đến cái khác.
Tống Khinh Dương đi đến cạnh cô, “Không phải đã xem tin nhắn rồi sao? Sao không mặc thêm quần áo?’’
Trong lòng Chử Duy Nhất ấm áp, “Vốn tưởng là đi đi lại lại nhất định sẽ nóng, ai ngờ lại lạnh như thế này.’’
Sau đó, Tống Khinh Dương ngồi ở khách sạn cùng cô nửa ngày.
Sau khi các đồng nghiệp về, giám đốc X cảm kích nói, “Tống tổng, cám ơn tin nhắn ngày hôm qua của cậu, nếu không hôm nay tôi chết cóng mất.’’
Chử Duy Nhất rủ mắt, thì ra là mỗi người đều nhận được.
Tống Khinh Dương thờ ơ đáp một tiếng.