Buổi tối, lúc Chử Duy Nhất viết bản thảo lòng có chút không yên, Lí Mạo
nói không đầy đủ, khoản tiền kia không phải con số nhỏ, rốt cuộc anh
muốn làm gì chứ.
Anh cũng coi như người của nửa giới giải trí rồi.
Nhất là hai năm nay giới giải trí tung ra nhiều tin tức như vậy, Chử Duy
Nhất càng nghĩ càng lo lắng, vội vàng đi tìm điện thoại di động.
Tống Khinh Dương thấy cô hoang mang, hỏi, “Sao vậy?’’
“Em gọi điện thoại cho Lí Mạo, điện thoại di động của em đâu?’’
Tống Khinh Dương lục điện thoại của cô từ trên ghế sa lon, lại không đưa cho cô, “Có phải Lí Mạo có chuyện không?’’
Chử Duy Nhất cũng không muốn giấu anh, “Anh ấy hỏi mượn em tiền.’’
“Con số rất lớn à?’’ Giọng điệu của anh không có kinh ngạc là mấy.
“Năm trăm ngàn.’’
Tống Khinh Dương hơi trầm ngâm, “Em chuẩn bị làm thế nào?’’
Chử Duy Nhất thản nhiên nhìn ánh mắt của anh, “Em có bao nhiêu thì đưa cho anh ấy bấy nhiêu.’’
“Không đủ thì sao?’’ Âm cuối của Tống Khinh Dương lên cao.
“Không đủ anh ấy lại suy nghĩ biện pháp.’’ Chử Duy Nhất đã ngửi được mùi nguy hiểm.
“Cho nên nếu như anh không hỏi, em cũng sẽ không nói cho anh biết.’’ Anh bình tĩnh trần thuật.
Chử Duy Nhất nhận ra dường như anh hơi tức giận, cô âm thầm hít một
hơi.”Không nói cho anh biết, là em cảm thấy chuyện này không phải chuyện lớn gì.’’
Nét mặt Tống Khinh Dương sa sầm, “Anh hỏi em, hộp giữ nhiệt đâu?’’
Chử Duy Nhất sững sốt, bách không biết nên nói cái gì. Là sự lúng túng khi
bị vạch trần, hay là áy náy khi mình giấu diếm anh. Cô không nói được.
“Em đưa bữa sáng cho anh ta, tại sao phải gạt anh!’’ Tống Khinh Dương yên
lặng trong nháy mắt, “Duy Nhất, em luôn nghĩ chuyện như vậy là chuyện
đương nhiên, em cảm thấy không nói cho anh là tốt với anh? Em cảm thấy
mấy năm em không về nhà, là muốn cắt đứt quá khứ của em và anh ta? Em
từng nghĩ đến bác trai bác gái chưa?’’
Sắc mặt Chử Duy Nhất trắng bệch mấy phần trong nháy mắt, cô cắn khóe môi. Tống Khinh Dương nhẹ
nhàng nói ra, chuyện này là chuyện cô vẫn luôn trốn tránh. Miệng cô hơi
động, thanh âm tang thương, “Anh nói đúng, em nhát gan hèn yếu – “ vành
mắt cô dần dần đỏ lên, “Từ nội tâm em cảm thấy áy náy với Si Thanh
Viễn.’’ Cô hít sâu một hơi, “Các anh cũng không biết, bởi vì ban đầu là – “ cô nhắm mắt lại, lời nói nghẹn ngào, “Bởi vì ban đầu là cha của anh
ấy bảo em buông bỏ tình cảm của mình.’’
Tống Khinh Dương chợt giật mình, đáy mắt lóe lên vẻ không thể tin.
Cô ở dưới ánh đèn, đứng lặng ở đằng kia, sâu trong đôi tròng mắt kia là sự đau khổ cho tới bây giờ anh chưa từng nhìn thấy, giống như là đã chôn
sâu rất lâu rồi.
Hồi lâu, cô khẽ nói, “Có lẽ chúng ta căn bản
không thích hợp, chẳng qua là anh tưởng nhớ em của trước kia, mà em
trước kia, anh căn bản không biết – “
Tống Khinh Dương cắn răng,
không ngờ là cô sẽ nói ra. Anh cảm giác được sự tức giận tích đầy lục
phủ ngũ tạng, anh siết tay thật chặt, mặt trầm như nước, hô hấp không
khỏi trở nên chậm lại.
Đêm, vô cùng yên tĩnh.
Hai người nghe tiếng hít thở lẫn nhau, tựa như báo hiệu có giông tố đánh úp đến.
Bầu không khí ngưng trệ trong chốc lát, rốt cuộc Tống Khinh Dương mở miệng, vầng trán nghiêm nghị, “Anh thấy tối nay em bị lời nói chẳng đâu vào
đâu của Lí Mạo mang đi rồi. Em bình tĩnh một chút, tối nay anh về nhà
nghỉ.’’ Anh thu lại cảm xúc, “Ngày mai anh không đi công ty.’’
Khi cửa đóng lại, căn nhà rơi vào trong vắng vẻ.
Chử Duy Nhất từ từ ngồi xổm người xuống, hai tay bụm mặt, sao thế? Tại sao trong lòng khó chịu thế này.
Cô đang sợ cái gì?
Chử Duy Nhất rốt cuộc mày đang sợ cái gì?
Không phải đã nói nắm tay đến già sao?
Tống Khinh Dương ra khỏi cửa cũng không đi, anh đứng ở cửa, đứng rất lâu.
Người chủ nam đối diện về chợt thấy anh, cười một tiếng, “Chú em phạm
lỗi, bị bạn gái đuổi ra ngoài rồi à?’’
Tống Khinh Dương nhếch mép.
Người chủ nam an ủi một câu, “Lát nữa nói mấy lời hay. Tôi đi về trước. Hút điếu thuốc không?’’
“Cám ơn, tôi không hút thuốc lá.’’
“Tốt lắm, chúc cậu về nhà sớm.’’
Tống Khinh Dương dựa trên vách tường, một tay đút ở trong túi. Sao cô ấy
không hiểu đây là mình ghen chứ? Tống Khinh Dương ho khan mấy cái, ngực
đau nhức khó chịu, xoay người vào thang máy.
Sáng ngày hôm sau, Chử Duy Nhất đi công ty thật sớm, nhìn chung quanh,anh không tới công ty thật.
Lúc họp, cô hơi mất thất thần, Sở Mặc điểm tên của cô.
Khi tan họp, Hoa Hoa chờ cô cùng đi. “Cô sao thế? Họp lại dám không tập trung?’’
Chử Duy Nhất thở dài, “Chọc bạn trai giận rồi làm sao?’’
Hoa Hoa cười, “Nói xin lỗi chứ sao! Thành khẩn một chút, rồi mua phần quà.
Còn có một câu, đầu giường gây gỗ cuối giường hòa mà.’’ Nháy nháy mắt
với Chử Duy Nhất.
“Cô suy nghĩ nhiều rồi.’’ Nhưng mà ngày mai sẽ phải đi huấn luyện phát triển, thời gian hai người ở chung với nhau thì ít.
Ngay cả cơ hội để cô nói lời xin lỗi cũng không có.
Tống Khinh Dương xử lý xong công việc, buổi chiều liền rút thời gian đi gặp một người.
Quán cà phê yên tĩnh, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, du dương động lòng người.
“Em nên gọi anh một tiếng anh họ.’’ Anh mở miệng, vẻ mặt của cô bé trước
mắt căng thẳng, nét mặt cứng rắn, giống như là lâm vào đại địch vậy.
Từ Thần Hi nhìn anh, ánh mắt hơi lạnh. “Tống tiên sinh, bà nội tôi chưa từng nhắc đến các người với tôi bao giờ cả.’’
Tống Khinh Dương rất bình tĩnh, “Thần Hi, anh có thể gọi em như vậy không?’’
Từ Thần Hi âm thầm khẽ cau mày, nhưng không phản đối.
“Chuyện của bà cuối cùng là niềm tiếc nuối, ông cụ bọn họ rất bận tâm về em.’’
Từ Thần Hi nắm tay, “Cám ơn, tôi đã qua tuổi cần người khác chăm sóc rồi.’’
“Anh nghĩ bà nội mong em có thể hạnh phúc nhất.’’ Tống Khinh Dương lộ vẻ xúc động nói, chỉ nghĩ đến trong nhà, biểu cảm mỗi lần nhắc tới bà nội,
giống như ăn kẹo ngọt vậy.
Từ Thần Hi vẻ mặt cuối cùng đã dao
động, “Tống tiên sinh, tôi trưởng thành rồi. Hồi đó bà nội khó khăn như
vậy cũng không đi tì mấy người, mấy người cũng biết ý nghĩ của bà.
Mẹ
tôi sinh tôi xong liền qua đời, nếu như bà là gia đình của các anh, nhất định sẽ có điều kiện chữa bệnh rất tốt, tôi nghĩ mẹ có lẽ cũng sẽ không mất.’’
Nét mặt Tống Khinh Dương cứng lại, vẻ mặt nghiêm túc.
“Chuyển lời cám ơn giúp tôi, chỉ là tôi không muốn thay đổi cuộc sống bây giờ của mình.’’ Cô kiên trì.
Tống Khinh Dương khẽ thở dài, “Thần Hi, ông cụ vốn muốn đích thân tới gặp
em, ba anh khuyên nhủ, cuối cùng bảo anh tới. Anh biết bây giờ bất luận
nhà họ Tống làm gì cũng không đền bù được thiếu sót của em, nhưng đã tìm được em, tụi anh cũng sẽ không làm như không thấy. Nếu như em có chuyện gì, nhất định hãy liên lạc với anh. Nhớ nhé, anh là anh của em.’’
Anh –
Từ Thần Hi khổ sở nói, “Cám ơn, tôi đi trước.’’
Tống Khinh Dương kinh ngạc nhìn bóng lưng cô rời đi hồi lâu. Quả thật Thần
Hi nói không hề sai, cô không chấp nhận cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Ông cụ muốn giảm bớt nỗi áy náy của mình, muốn đối xử tốt với Thần Hi,
có thể ông đã quên, Thần Hi vốn khinh thường sự quan tâm đến trễ này.
Đường Vi ngồi ở trên ghế sa lon cách đó không xa, hôm nay cô hẹn người khác
ra ngoài làm phỏng vấn, kết quả liền thấy Tống Khinh Dương ngồi cùng một cô gái xinh đẹp.
Nếu như cô gái bình thường, có lẽ Đường Vi
không thèm để ý. Xuất phát từ liên quan đến nghề nghiệp, cô vô ý nhìn
thêm mấy lần, trực giác nói cho cô biết, Tống Khinh Dương đối xử với cô
bé đó rất không bình thường.
Đường Vi hơi phiền não, rốt cuộc có
cần nói với Chử Duy Nhất hay không. Ngộ nhỡ hai người chỉ là bạn bình
thường, không phải cô đã gây chia rẽ sao? Vậy không phải thì sao?
Buổi tối hôm đó, Tống Khinh Dương dự tiệc, bị trút không ít rượu, về nhà rửa mặt xong liền ngủ. Đương nhiên không nhìn thấy tin nhắn Chử Duy Nhất
gửi cho anh.
Chử Duy Nhất một đêm ngủ không được ngon giấc, buổi tối còn nằm mơ, cả người bồn chồn.
Buổi sáng hôm sau, cô thức dậy rất sớm, mở điện thoại di động lên, anh chưa
trả lời. Cô nhếch méo, mình bắt đầu lo được lo mất lúc nào.
Trước khi ra khỏi nhà, sắp xếp xong thức ăn của Đại Miêu, Đại Miêu tiễn cô
đến cửa, hình như biết cô phải đi công tác, cứ kêu meo meo.
Chử
Duy Nhất mở cửa, Tống Khinh Dương đứng ở cửa, không nói một lời. Anh
đang mặc chiếc áo khoác dài màu cà phê nhạt, thân hình cao ngất. Chử Duy Nhất vẫn cảm thấy anh mặc quần áo thường rất đẹp, thêm mấy phần dịu
dàng, chỉ là sắc mặt anh vẫn không tốt như cũ.
“Đã dọn đồ xong rồi sao?’’ Anh nhìn lướt qua túi của cô.
“Ừm, mang theo cả rồi.’’ Chử Duy Nhất vụng về trả lời, “Anh ăn sáng rồi à?’’
“Chưa. Đi trước đã, nếu không sắp trễ rồi.’’ Tống Khinh Dương ho khan mấy tiếng.
“Chờ một chút.’’ Chử Duy Nhất la lên, “Em quên đồ.’’ Cô vội vàng mở cửa đi vào, đi phòng bếp cầm chút đường phèn.
Lúc hai người đến tập hợp trước cao ốc công ty, mọi người đều đã đến. Tống
Khinh Dương đi lên trước, một phút sau Chử Duy Nhất mới đi lên, kết quả
là còn dư lại có chỗ bên cạnh Tống Khinh Dương.
Cô nhìn nhìn hai bên, chọn ngồi bên cạnh anh.
Sau khi điểm danh xong, xe bắt đầu lăn bánh. Lộ trình mất ba giờ, mọi người nên ngủ thì ngủ, nên ăn gì thì ăn.
Chử Duy Nhất nghiêng đầu khẽ hỏi mấy câu, “Có muốn uống nước hay không?’’
Vừa nói vừa đưa cốc cho anh, Tống Khinh Dương nhận lấy, rót một ly nước, nước vừa đủ ấm, đang bốc hơi nóng.
“Sao anh dễ giận như vậy.’’ Chử Duy Nhất lẩm bẩm.
Tống Khinh Dương đang uống nước, một ngụm nước liền nghẹn trong cổ họng, sặc làm anh khó chịu, anh lại ho khan mấy cái.
Chử Duy Nhất vừa định đưa tay vỗ vỗ lưng cho anh, nghĩ đến đang ở trên xe lại rút tay lại.
Tống Khinh Dương từ từ hồi phục lại, nghiến răng nghiến lợi, “Thật không biết anh thích gì ở em!’’
Chử Duy Nhất trầm mặc, cô nhìn anh, ánh nắng chiếu vào trong xe, những hạt bụi nhỏ tùy ý trôi nổi dưới ánh mặt trời.
“Có lẽ em biết em thích anh vì gì, em thích sự kiên trì của anh, thích anh
vẫn luôn yên lặng trả giá, thích dáng vẻ nghiêm túc lúc làm việc của
anh, ừ, em còn thích dáng vẻ anh – ghen nữa.’’ Cô trừng mắt dí dỏm nói.
Dưới ánh sáng màu vàng, gương mặt đẹp trai của anh chứa ý cười, con ngươi hẹp dài tựa như chứa ánh sáng nhu hòa ấm nóng.
“Bạn học Chử, là một tác giả trẻ, xin chú ý dùng từ, anh ghen hồi nào!’’
Chử Duy Nhất nhìn nhìn chung quanh, không người chú ý, kéo tay anh qua, tay anh vẫn ấm áp như trước đây, “Ngoan, đừng giận dỗi nữa.’’